truyền thanh.vn - Mỗi khi người yêu tôi đưa tôi đi dạo, tôi luôn nói rằng tôi thích đi qua những cây cầu, để hít thở không khí, để nhìn ra xa xôi thành phố đêm lung linh và lấp lánh như thế nào.
Trong nhiều bài viết của tôi, có lẽ đã có nhiều hình ảnh về những con đường. Từ khi còn nhỏ, tôi đã rất thích những con đường, những con phố quen thuộc mà tôi thường đi qua. Nhưng chưa bao giờ tôi viết về những cây cầu. Thật sự, chưa bao giờ tôi viết về những cây cầu, mặc dù đó cũng là một phần rất gần gũi và quen thuộc với mỗi người dân địa phương.
Tôi ít khi đi xa, chủ yếu chỉ ở lại với thành phố nhỏ và khu phố nhỏ của mình hàng ngày. Vì vậy, tôi muốn viết về những cây cầu mà tôi đã từng đi qua.
Tôi nhớ những ngày thơ ấu, khi ba mẹ tôi thường đưa tôi qua nhà của bạn bè. Nhà của họ nằm ngay bên cạnh một cái cầu có tên là cầu Xóm Bóng, đó là cái cầu lớn nhất trong thành phố, mà ai cũng biết đến. Tôi thích nhất là nhìn ra hai bên cầu với những con tàu cá lướt trên mặt nước, cùng với mùi hương của cá. Nhiều năm sau đó, khi tôi trưởng thành, tôi thường đi qua cầu đó trên đường đi làm, để nghe tiếng nước chảy dưới cầu mang theo làn gió mát rượi trên con đường, khiến tôi cảm thấy thoải mái.
Tiếp theo, tôi muốn nói về một cây cầu khác, được gọi là cầu Trần Phú, có lẽ là do nằm trên con đường cùng tên. Cầu này được xây dựng sát bên biển, nên luôn đông đúc với người dân và du khách đi lại. Tôi không cần phải nói thêm, tôi rất thích đi dạo trên cầu này cùng người yêu của mình, và tôi luôn ngưỡng mộ những dây đèn đủ màu sắc trên cầu, đặc biệt là vào những dịp lễ tết. Tôi thích nhìn người ta câu cá vào ban đêm, họ dựng xe sát bên chân cầu để thả mồi xuống nước. Tôi không biết họ làm điều đó để giải khuây hay để có cá ăn, nhưng đối với tôi, đó là những hình ảnh quen thuộc của cầu Trần Phú, mà ai đi qua đều cảm nhận được.
Mỗi khi người chồng tôi đưa tôi đi chơi, tôi luôn thích được đi qua cầu, để thư giãn, để nhìn thấy thành phố lung linh về đêm và những màu sắc dịu dàng. Dù xung quanh có ồn ào hay vắng lặng, tôi vẫn thích đi trên cầu như vậy.
Tôi còn nhớ một cây cầu khác ở thành phố, nơi mà tôi đi ăn trưa với bạn bè. Cây cầu bằng gỗ bắc ngang qua một đoạn đường dài, dòng nước chảy xiết dưới chân cầu. Bạn tôi nói rằng vào những ngày mưa, việc đi lại trở nên nguy hiểm, nhưng chẳng hiểu sao chính quyền địa phương không sửa chữa cầu cho an toàn hơn. Cuối cùng, tôi thấy hình ảnh cây cầu bị nước lũ cuốn trôi, một cảnh tượng gây xót xa cho thành phố, đặc biệt là với những người dân sống gần đó.