Ngày khai trường luôn là thời điểm đem đến nhiều cảm xúc cho trẻ nhỏ khi bước chân vào trường học, còn người lớn thì lo toan với những áp lực của năm học mới hoặc chia sẻ niềm vui tựu trường cùng con. Đồng thời, đó cũng là lúc nhiều người lại nhớ về quãng thời gian học trò xa xưa, những kỷ niệm đã qua, những điều đã mất…
Bỗng nhớ về một mùa thu xa xăm năm 1980, khi lần đầu tiên tham gia lễ khai giảng với tư cách giáo viên. Vẫn nhớ cảm giác lạ khi đứng giữa lớp học với những học sinh đầy năng động, hồn nhiên, cố gắng tập trung dù vẫn nghe thấy tiếng nói nói xì xào của học sinh, nhìn thẳng về phía trước vẫn thấy ánh mắt tò mò của trẻ thơ, những nụ cười, những tiếng cười trong gió…
Ồ, cô giáo tóc ngắn nhìn giống con trai quá nhỉ! - Một người đàn ông mới vào làm chủ nhiệm lớp với những học sinh đặc biệt như bọn này, liệu cô ấy có biết! - Đừng nói linh tinh, hãy nhìn ánh mắt của cô ấy, lạnh như gió mùa đông bắc…! - Và lại còn mặc quần phăng nữa kìa!…
Cố gắng giữ vẻ nghiêm túc để tạo ấn tượng đầu tiên với lớp học đầy nghịch ngợm mà vẫn không thể nào giữ được khuôn mặt không cười! Đó là một ngày khai giảng thực sự, là lúc học trò trở lại trường sau kỳ nghỉ hè, nên mặt ai cũng tươi trẻ, các lớp học chỉ im lặng khi chào cờ xong, sau đó lại rộn ràng, náo nhiệt; đặc biệt là với cô giáo mới, vừa mới ra trường, rất ít kinh nghiệm và nhiều ước mơ. Trường nằm bên bờ sông Châu với nước xanh biếc, bốn phía là những cánh đồng mênh mông, không gian yên bình, nơi chỉ cần nhìn lên là gặp bầu trời xanh ngắt, xung quanh là cánh đồng lúa, cỏ xanh mướt, đàn gia súc tung hoành. Ngôi trường đầu tiên đã trở thành một kỷ niệm đáng nhớ, như một tình yêu đầu tiên không thể nào quên, gắn bó suốt cuộc đời…
Sau khi khai giảng, tôi đã trải qua 4 năm dày đặc với cuộc sống đồng quê, với những giếng nước, chợ làng... Bước chân êm đềm, tình thương sâu lắng, mỗi lời nhắc nhở lại gợi lên trong tôi những kỷ niệm xúc động - cho đến một ngày, khi tôi phải vội vàng rời xa vùng quê yên bình, vội vàng trở về với thành phố ồn ào, quen thuộc nhưng xa lạ, để trong lòng dày vò nỗi nhớ thương vương mãi không phai.
Nhớ lại ngày khai giảng vào mùa thu năm 2013, một năm học đặc biệt với cả cô giáo và học trò của lớp chủ nhiệm cuối cùng, khi mà họ bước vào năm học cuối cùng của cuộc đời học sinh phổ thông. Đó cũng là năm cuối cùng mà cô giáo dạy trước khi nghỉ hưu vào năm 2014. Trường học nằm bên bờ hồ Tây, với những dòng nước mát lành và bốn mùa với những cành cây xanh tươi, những bức tường màu vàng rực rỡ và những cửa sổ màu xanh bích, đó chính là ngôi trường mà mỗi thế hệ học sinh và giáo viên yêu mến, mỗi người có lý do riêng và chân thành của mình. Có người mê mải với vẻ đẹp u buồn của kiến trúc, có người tự hào với lịch sử lâu dài của Trường Bưởi, có người lại nhớ mãi câu nói đầy thú vị: “Yêu trường vì từ góc nào chụp cũng đẹp” - thật sự, ngôi trường ấy luôn đẹp, dù là khi trời mưa phủ kín sân trường hay khi mặt trời sáng rực trên những bức tường màu vàng; dù là mùa lá xanh tươi trên những cành cây già hay mùa lá vàng rơi rụng phủ đầy sân trường, vun đắp dưới những bước chân áo dài; dù là khi mùa xuân nhộn nhịp với lá xanh non mơn mởn hay khi mùa đông buốt giá với những chiếc lá đỏ rụng từng tờ; dù là khi trường rộn ràng trong những ngày lễ hội hoặc khi yên bình, êm đềm trong những ngày hè...