Quẩn quanh trên con đường dài, bạn đang đi đâu?
Mong manh nhưng đầy kiêu hãnh, tôi cũng đã từng như thế
Nôn nóng và bất an, bạn muốn đi về đâu?
Im lặng như đang đối diện một câu đố khó
Em vẫn đang nghe anh nói chuyện phải không?
Anh đã từng bước qua những cung đường dài đằng đẵng, vượt qua biển người sôi động
Anh đã từng sở hữu tất cả, nhưng chỉ trong phút chốc, tất cả đã tan biến như cát bụi
Anh cũng từng thất bại, từng tuyệt vọng, mất hết hướng đi
Chỉ khi nhận ra điều bình dị mới là lối thoát duy nhất...
Những lời trên là từ bài hát “Con đường bình thường” đã được nhiều người trẻ yêu thích. Trong cuộc sống, mỗi người có cách giải tỏa khác nhau, như du lịch, mua sắm, hoặc chỉ đơn giản là ngồi đọc sách cùng cà phê và nhạc nhẹ. Âm nhạc đã đi theo con người qua các thời kỳ lịch sử, mang theo những cảm xúc mà con người muốn truyền đạt. Có những bài hát không chỉ giúp chúng ta giải tỏa stress mà còn đem lại những bài học quý giá.
Như “Con đường bình thường”, một bài hát đã đặt ra câu hỏi liệu chúng ta đã tìm ra con đường của mình chưa? Nhiều người nhận ra rằng, cuối cùng mục đích của chúng ta thường chỉ là hai từ “bình thường”.
Bạn định nghĩa “bình thường” như thế nào? Mỗi người có một cách hiểu khác nhau về hai từ này, phụ thuộc vào cuộc sống và trải nghiệm của họ. Tuy nhiên, chúng ta đều mong muốn một cuộc sống bình an, không cạnh tranh, và tiến về phía trước vững chắc.
Tuy “bình thường” nhưng lại không bao giờ là đơn giản, phải không? Để hiểu được điều này, bạn cần trải qua nhiều trải nghiệm. Tính giản dị của nó làm cho nó khó tìm thấy. Nhiều người đã leo lên đỉnh cao nhất chỉ để nhận ra rằng họ mong muốn một cuộc sống đơn giản.
Hai từ “bình thường” không bao giờ đơn giản, phải không? Để hiểu được chúng, bạn cần trải qua rất nhiều. Đó là điều giản dị nhưng không dễ tìm. Do đó, nhiều người đã leo lên đỉnh cao nhất chỉ để thấy rằng họ muốn cuộc sống trong sự bình yên.
“Tôi đã từng đi qua núi cao và biển rộng, vượt qua biển người đông đúc
Tôi đã từng sở hữu mọi thứ, nhưng chỉ trong chớp mắt, mọi thứ tan thành khói mờ
Tôi cũng đã từng thất bại, tuyệt vọng, mất hết hướng đi
“Tôi đã từng từ bỏ tất cả, chỉ muốn biến mất mãi mãi
Tôi đã từng rơi vào bóng tối vô tận, mong muốn chiến đấu để thoát khỏi bản thân
Ta cũng đã từng nhưng như hỡi người, như cỏ dại nơi đồng hoang ấy
Từng thất bại, từng mơ mộng, cũng khóc, cũng cười, cũng bình thường như thế
Cuộc đời con người trăm năm, có khi không được như vậy. Chúng ta sẽ trải qua vô số biến cố. Ngay khi ta nhìn nhận thế giới xung quanh. Thế giới sẽ dạy ta biết bao bài học.
Rằng thế giới không màu hồng như chúng ta tưởng tượng khi còn nhỏ. Không phải cái đúng luôn đúng, cái sai sẽ mãi là sai. Đúng sai đôi khi chỉ là do một lời nói của một người.
Rằng thế giới này không yêu thương ta như cha mẹ của ta. Xã hội bên ngoài sẽ đè nén ta cho đến khi đạt được, cạn kiệt sức mạnh của ta, thách thức ta bằng cách đẩy ta đến bước ngoặt cuối cùng của thế giới, cho đến khi ta đủ sức, đủ chín chắn.
Đôi khi, hai chữ thân tình không bằng một chữ tiền. Tiền có thể mua được mọi thứ, vì vậy đừng nói rằng “tiền chỉ là vật ngoài thân”. Có những sự thật không thể chối cãi.
Tình yêu không phải lúc nào cũng ngọt ngào như trong truyện cổ tích. Nếu bạn có được nó, bạn là người may mắn, bởi bạn đã gặp được đúng người.
Không ai yêu bạn nhiều hơn bạn chính mình. Người thân có thể rời xa, chỉ còn lại mình bạn, vì vậy hãy yêu quý bản thân. Đó là điều bạn có thể làm tốt nhất.
Cuộc sống đầy thách thức. Chúng ta phải vật lộn, kiếm tiền, lo lắng cho gia đình, và dần trở nên mệt mỏi. Mọi thứ sẽ luôn thách thức chúng ta. Cuộc sống thực tế không giống như chúng ta tưởng tượng.
Mỗi người đều có lúc mong muốn trở nên xuất sắc, và họ luôn cố gắng hết mình. Nhưng đôi khi, dù chạy đi đâu, cố gắng bao nhiêu, họ vẫn không tìm được hướng đi đúng. Họ cảm thấy lạc lối giữa cuộc đời.
Thỉnh thoảng, khi bạn đang đứng trên đỉnh của thành công, số phận đôi khi đưa bạn xuống dưới. Hôm qua bạn còn đứng trên đỉnh, hôm nay bạn đột nhiên rơi xuống vực sâu không đáy. Bật khóc, chán nản, không thấy một chút hy vọng nào cho tương lai. Cô đơn, một mình. “Mình đã làm gì?” “Mình nên làm gì?”
Khi đó, chúng ta từ bỏ con đường không có đích đến rõ ràng, chọn một con đường đơn giản hơn, nhưng lại rạng rỡ hơn. Chúng ta đồng ý không? Hầu hết chúng ta sẽ đồng ý. Vì đã trải qua quá nhiều, chúng ta sẽ hiểu rõ ý nghĩa của hai từ “bình phàm” này.
“Bình thường”, “bình dân”, những điều đơn giản, nhỏ nhặt thường bị coi thường, chúng ta lại mải mê theo đuổi những lý tưởng “cao cả, lớn lao”.
Bạn có biết không, Bác Hồ đã từng nói: “…Với tôi, làm một ngôi nhà nhỏ, nơi có non xanh nước biếc để câu cá, trồng hoa, sáng chiều làm bạn với các cụ già hái củi, các em nhỏ chăn trâu, không bận tâm với vòng luẩn quẩn của danh vọng.” Tuy lý tưởng của Bác là một đất nước “Độc lập, Tự do, Hạnh phúc”, nhưng ước mơ của Bác cho cuộc sống của mình chỉ đơn giản như vậy.
Với những người trẻ như chúng ta, không dễ dàng tìm ra cuộc sống bình thường. Bởi chúng ta còn trẻ, còn phải trải qua và học hỏi nhiều. Thậm chí, nhiều người cảm thấy cuộc sống bình thường không phù hợp với bản thân, vì họ là những người năng động, nhiệt huyết, họ nghĩ cuộc sống như vậy là lãng phí thời gian. Họ muốn thách thức bản thân, chinh phục những thử thách mới. Họ sẵn lòng bước đi, với niềm tin và dũng khí, không để ai cản trở. Vì cuối cùng, tuổi trẻ là để trải nghiệm, và hãy nhớ, mỗi lần gãy đau sẽ là một bài học không ai có thể dạy được.
Thời gian không ngừng trôi, chúng ta cũng vậy, luôn tiếp tục bước đi về phía trước. Nhưng đôi khi, chúng ta phải đối mặt với việc bắt đầu lại từ đầu, với một con đường trước mắt dường như càng trở nên dài hơn. Nhưng hãy tiếp tục bước đi. Bạn không đơn độc, có nhiều người cùng bạn. Dù sao, bạn sẽ không hối tiếc khi chọn con đường bình thường, vì bạn đã từng trải qua những con đường khác nhau.
'Thời gian vẫn trôi, không ngừng quay vòng.'
Ngày mai, mọi thứ sẽ quay trở lại điểm xuất phát.
Gió vẫn thổi, con đường vẫn còn dài.
Câu chuyện của bạn đang diễn ra như thế nào?'
Mọi sự vật trên thế giới, dù nhỏ nhất cũng không hẳn là không có ý nghĩa, và dù lớn lao nhất cũng không chắc chắn là có ý nghĩa, phải không?
Sau khi đi qua những chặng đường dài, như hàng triệu người khác, như những cỏ hoa hoang dại kia. Liệu bạn sẽ tiếp tục làm một kẻ lạc lõng trên con đường lớn đó hay là trở thành một kẻ vĩ đại trên con đường nhỏ bình thường mà chính mình đã khai phá ra?