Tôi tạo động lực để cảm thấy muốn sống, giữ lời hứa đi chơi với bạn, và khám phá Bangkok – một nơi xa lạ. Việc kết nối lại với bản thân khi đã 28 tuổi thật khó khăn. Tôi biết nhà hàng mà thường đến ăn. Tôi có một nhóm bạn thân yêu quý. Tôi có không khí quen thuộc để thở. Và đột nhiên, tôi mất tất cả trong 2 giờ bay rời khỏi thành phố.
Sau này, tôi biết cô bạn người Thái là một tay đạp xe thú vị. Lần đầu tiên, cô cho tôi mượn xe và dẫn tôi đi 30km. Cô dắt tôi đến tất cả những quán ăn nhỏ trên đường mà cô cho là thú vị, dẫn tôi vào thăm nhà vài người bạn và cùng tôi đạp về nhà.
Sau này, tôi biết một người bạn khác sẽ trở thành bạn của tôi suốt vài năm sau ở Bangkok. Một người dẫn tôi đi chạy bộ, nghe nhạc, thư giãn ở công viên hoặc tìm ra một quán ăn bán sò to lớn.
Sau này, có người sẽ dẫn tôi đi ăn cá ở quán vỉa hè thần thánh có cá ngon mỗi chiều muộn.
Sau này, tôi hiểu rằng tình yêu của tôi dành cho Bangkok vượt xa hơn bất kỳ nơi nào tôi từng đặt chân tới trong cuộc đời...
Có nhiều điều sau này tôi mới nhận ra, chỉ nhờ vào một buổi sáng thứ Bảy kia, khi cảm thấy cô đơn đến khủng khiếp và muốn dừng lại với cuộc sống nặng trĩu này. Có nhiều người đã nắm chặt tay tôi lúc ấy - họ tạo dựng một không gian rộng lớn, dành cho tôi một nơi trong cuộc đời họ, và giúp tôi vượt qua những thời điểm khó khăn nhất khi rời xa cuộc sống quen thuộc.
Có những ngày nắng đẹp đến nỗi ta không muốn chịu đựng nó nữa.
Có những ngày yên bình đến mức ta không thể nào chịu đựng cuộc sống nữa.
Nhưng cũng có những ngày cuộc sống đáng sống đến mức, ta biết mình sẽ có thêm một buổi tối đi ăn cá ngon, chạy 30km không ngừng nghỉ giữa con đường ồn ào và bụi bặm, hoặc đi bộ suốt một buổi chiều nóng bức, ướt đẫm mồ hôi và đau đớn...