blogradio.vn - Còn cô cứ nghĩ có lẽ cô yêu anh từ lúc đó, từ lúc nhìn thấy nụ cười của anh lần đầu, một nụ cười mà ngay cả những người khỏe mạnh cũng thích cũng muốn có.
Cho đến tận bây giờ cô vẫn không sao giải thích được vì sao cô lại yêu anh đến vậy, trong khi có nhiều người theo đuổi cô bao năm mà cô vẫn lắc đầu. Rồi đến một ngày cô đi mua đồ cho gia đình, hôm đó vòi nước nhà cô bị hỏng nên ba cô sai cô đi mua. Cô chạy đến đúng cửa hàng nhà anh mà không hề biết trong đó có một người đàn ông mình sẽ yêu thương suốt cuộc đời.
Gia đình anh là môt cửa tiệm chuyên buôn bán những vật liệu những đồ dùng về nước. Cô nhớ mãi ngày hôm đó, khi cô nói cần một vòi nước loại tốt nhất vì ba cô dặn vậy thì mẹ anh loay hoay tìm, cô nhìn thấy anh đang ngồi quay lưng lại với cô và anh đang tính toán sổ sách thì phải. Nhưng cô lặng người đi khi thấy anh không bình thường như mọi người, anh ngồi trên một chiếc xe lăn. Cả phần trên của thân người anh thì bình thường nhưng hai chân anh bị teo lại khủng khiếp, và anh ngồi trên một chiếc xe lăn. Cô nhìn thấy mái tóc dài của anh có vẻ bồng bềnh theo kiểu nghệ sĩ, chỉ có đôi mắt rất sáng và nụ cười trong veo tinh khiết của anh khi anh quay lại nhìn cô.
- Mẹ tìm hàng lâu vậy mẹ, để con tìm cho.
- Có đây rồi, con cứ lo công việc của con cho xong. Chiều là mẹ phải giao tiền cho người ta rồi gọi hàng mới nữa.
- Tại con thấy cô ấy chờ lâu.
- Tôi không sao, tôi chờ được, anh cứ làm việc của anh.
Đó là lần đầu tiên cô được gặp được tiếp xúc với anh. Rồi những lần tiếp theo giống như cả hệ thống nước nhà cô rủ nhau hỏng hay sao, làm cô cứ chạy đến mua mấy lần. Mà cô cũng thấy thích đến đó, cô cứ thích nhìn nụ cười trong veo đến con nít của anh, cô thầm nghĩ hình như anh không hề thấy buồn trong một cơ thể một hình hài như vậy.
Rồi cái lần quyết định cho tình yêu của anh và cô cũng tới. Đó là hôm cô vừa mua xong, đang quay ra chuẩn bị lên xe về nhà thì chiếc xe lăn của anh bị vấp ngay khung cửa. Hình như anh muốn lăn xe theo để nhìn cô mà vì vội quá nên xe bị khựng lại và anh muốn ngã. Cô lật đật chạy vào theo quán tính để đỡ anh dậy, rồi anh cầm tay cô và cảm ơn.
Anh và cô đã bắt đầu yêu nhau như vậy. Mà ba mẹ cô quyết liệt phản đối còn ba mẹ anh lại vui mừng khôn xiết. Cô cũng biết anh là con trai đầu trong nhà, sau anh còn có hai em trai nữa nhưng ai cũng khỏe mạnh lành lặn, chỉ có anh bị vậy. Mẹ anh nói từ khi sinh ra anh đã bị vậy rồi, mẹ anh đã khóc hết nước mắt và chữa chạy nhiều nơi nhưng vẫn không chữa được. Đôi chân anh càng lúc càng bị teo nhỏ lại và anh bị gắn chặt với chiếc xe lăn từ nhỏ luôn, nhưng ông trời đã bù lại cho anh một trí thông minh hơn người và một lòng lạc quan cũng hơn người. Mẹ anh nói với cô đó là điều an ủi lớn nhất với bà, vì anh bị vậy nhưng chẳng khi nào tỏ ra buồn phiền hay trách cứ bất cứ ai bất cứ điều gì. Còn cô cứ nghĩ có lẽ cô yêu anh từ lúc đó, từ lúc nhìn thấy nụ cười của anh lần đầu, một nụ cười mà ngay cả những người khỏe mạnh cũng thích cũng muốn có.
Rồi cuối cùng họ cũng cưới nhau, mà chính cô là người lo áo quần cho anh trong ngày cưới. Mọi người đều cảm động vì nhìn chú rể hạnh phúc ra mặt mà cứ phải ngồi trên chiếc xe lăn. Còn cô dâu không được đứng thẳng như những cô dâu khác vì cứ phải cúi xuống bên chồng để chụp hình hay nói chuyện cùng anh.