blogradio.vn - Gia Đình Là Như Thế Đó Phải Không Anh, Được Gặp Gỡ Đầy Đủ, Trò Chuyện, Chia Sẻ, Quan Tâm Nhau Trên Bàn Cơm Đơn Giản Mà Ấm Áp.
Người Ta Nói Định Mệnh Đã Dẫn Dắt Chúng Ta Gặp Nhau, Quen Biết Và Yêu Nhau. Em Không Biết Đó Có Đúng Không, Nhưng Em Biết Chúng Ta Đã Gặp Nhau Và Yêu Nhau, Và Sẽ Tiếp Tục Yêu Nhau, Đến Bao Nhiêu Năm Sau, Đến Hết Đời Này. Để Được Yêu Thương Nhau, Được Làm Vợ Chồng, Đã Là Một Hành Trình Dài Đáng Nhớ.
Hôm Nay Là Chủ Nhật Cuối Tuần, Như Mọi Tuần Khác, Em Dọn Dẹp Nhà Cửa, Sắp Xếp Tủ. Em Lật Lại, Đọc Lại Những Ghi Chú, Ghi Chép Để Ghi Nhớ, Để Làm Kỷ Niệm Của Hai Chúng Ta. Những Điều Này Anh Chưa Từng Biết Vì Em Ghi Chép Rất Tùy Tiện, Thỉnh Thoảng, Khi Em Vui Quá Hoặc Buồn Quá. Nhưng Nhất Là Những Lúc Em Cần Anh Bên Cạnh, Em Mệt Mỏi Hoặc Cần Sự Giúp Đỡ Của Anh. Chỉ Cần Thế, Để Em Có Thêm Sức Mạnh, Để Em Tiếp Tục Bước Đi, Bởi Công Việc Của Anh Luôn Phải Xa Nhà Và Em.
Em Viết Những Dòng Này Để Anh Đọc, Để Anh Biết Rằng Từ Khi Chấp Nhận Yêu Anh Đến Ngày Hôm Nay, Mặc Dù Chúng Ta Không Nói Ra, Nhưng Trong Tâm Hồn Của Chúng Ta, Sự Trung Thực Đối Với Nhau Đã Được Đi Sâu.
Lần Đầu Tiên Gặp Anh Là Trong Phòng Thi. Em Cảm Thấy Rất Lo Lắng Và Hồi Hộp Trong Khi Anh Đang Tập Trung Vào Danh Sách Thí Sinh. Em Nhìn Vào Danh Sách Được Dán Trên Tường Và Bật Cười Trong Tâm Trí Vì Thấy Có Quá Nhiều Tên Nhi. Khi Thi Xong, Em Chạy Xuống Vì Biết Ba Đang Chờ Ở Dưới. Nhưng Khi Chuẩn Bị Ra Khỏi Cổng, Em Nhớ Ra Là Đã Bỏ Quên Mũ Trong Phòng Thi, Và Khi Quay Lại, Em Gặp Lại Anh Và Một Cô Giáo Khác. Lúc Đó Em Mới Biết Anh Không Phải Là Giáo Viên Mà Là Sinh Viên Năm Ba. Thật Ngạc Nhiên Khi Anh Được Phép Đi Coi Thi Với Chúng Em. Lúc Đó, Em Nghĩ Thế.
Có Lẽ Chính Lần Quên Mũ Đã Khiến Anh Chú Ý Đến Em. Sau Đó, Em Thi Đậu Vào Trường Anh Đang Học Và Chúng Ta Gặp Nhau Trong Các Hoạt Động Trường Học. Anh Dẫn Dắt, Hướng Dẫn Em Nhiều Việc, Từ Học Tập Đến Kế Hoạch Thực Hiện. Có Nhiều Lần Em Rất Phục Anh, Và Thành Công Của Em Luôn Có Sự Đóng Góp Của Anh. Cả Lòng Ghi Nhớ, Tình Yêu Và Sự Thương Yêu. Chúng Ta Thấy Mình Đã Vượt Qua Mức Độ Yêu Thương, Đã Thực Sự Thương Nhau Rất Nhiều. Hai Ta Cách Xa Nhau, Và Mỗi Người Đều Hiểu Và Chấp Nhận, Vì Vậy Chúng Ta Chỉ Thương Nhau Trong Lòng.
Em Ghi Vào Sổ Rằng Hai Lần Anh Đã Làm Em Rơi Nước Mắt. Một Lần Sau Khi Chúng Ta Kết Hôn Được Năm Năm, Không Biết Là Ai Gieo Vào Tâm Trí Anh Nhưng Anh Nhìn Em Đầm Đìa Rồi Nói:
- Em Nhớ, Luôn Ở Bên Cạnh Anh. Nếu Em Rời Đi, Anh Sẽ Chạy Theo Níu Lấy Em, Anh Sẽ Không Buông Tay Em.
Lúc Đó, Chúng Ta Đã Thương Nhau, Không Còn Là Yêu Nữa, Anh Chẳng Lẽ Không Biết Điều Đó.
Còn Một Lần Nữa Là Khi Em Nhận Một Dự Án Quan Trọng, Anh Đã Hướng Dẫn Em Và Hỗ Trợ Em Trong Những Bước Đầu Tiên. Nhưng Sau Đó, Em Vẫn Chưa Hoàn Thành, Anh Cảm Thấy Căng Thẳng Với Công Việc Nên Nói Khó Nghe Với Em. Em Ngồi Một Mình Nhìn Theo Anh, Nước Mắt Rơi. Em Hiểu Anh Bận Rộn Và Áp Lực Gia Đình, Nhưng Vẫn Muốn Được Anh Hướng Dẫn, Vì Anh Là Người Em Thương. Em Mong Dự Án Được Hoàn Thành, Nhưng Không Dám Hỏi Anh Nữa, Vì Sợ Anh Sẽ Giận.
Bây Giờ, Bên Cạnh Tình Thương, Chúng Ta Còn Có Một Sợi Dây Kết Nối Rất Vững Chắc, Đó Là Con Của Chúng Ta. Những Lúc Gia Đình Ngồi Bên Nhau, Trò Chuyện Và Ăn Uống, Em Cảm Thấy Hạnh Phúc. Gia Đình Chính Là Như Thế Đấy, Được Gặp Gỡ, Trò Chuyện, Quan Tâm Nhau Bên Bữa Cơm Ấm Áp.
Đây Là Những Gì Em Viết:
“Hôm Nay Anh Không Đi Một Mình Mà Có Bạn Đến Đón. Anh Nói Anh Đi Công Việc Và Trưa Sẽ Về Ăn Cơm Với Hai Mẹ Con Nên Hãy Chờ Anh. Em Gật Đầu Vui Vẻ, Rồi Xe Chạy Khuất Đi Trong Con Hẻm Nhà, Em Mới Nhớ Ra Là Anh Quên Không Đội Mũ Bảo Hiểm, Nhưng Em Không Lo Lắng Vì Anh Đi Cùng Bạn, Chắc Bạn Anh Sẽ Biết Và Quay Về Lấy. Rồi Anh Đi Một Mạch Đến Giờ Cơm Trưa Mới Về, Em Hỏi Sao Anh Không Đội Mũ Bảo Hiểm, Lỡ Công An Phạt Thì Sao Thì Anh Cười. Anh Nói Bạn Anh Có Nhắc Nhưng Anh Bảo Thôi Đi Luôn Chẳng Sao Đâu, Chẳng Có Công An Nào Thấy Đâu, Để Vậy Cho Mát Nên Em Cũng Hết Ý Kiến Với Anh Luôn. Vậy Người Ta Quy Định Đội Mũ Bảo Hiểm Để Tự Bảo Vệ Tính Mạng Của Mình Là Gì. Những Lần Sau Cứ Anh Ra Khỏi Nhà Là Em Đứng Sẵn Đưa Mũ Cho Anh Rồi Em Mới Yên Tâm.”
“Hôm Nay Sao Em Thấy Anh Cứ Thẫn Thờ Như Người Mất Hồn, Em Biết Tính Anh Nên Không Hỏi, Chỉ Im Lặng Rót Cho Anh Ly Nước. Những Lúc Đó Anh Đang Căng Thẳng Với Công Việc, Anh Suy Nghĩ Điều Gì Đó Ghê Lắm. Em Thấy Anh Chỉ Chăm Chú Vào Laptop Với Những Hình Ảnh Dày Đặc Của Sơ Đồ Điện Của Công Việc, Rồi Anh Đứng Lên Hút Thuốc Rồi Anh Lại Ngồi Xuống. Cuối Cùng Em Cũng Thấy Anh Cười, Vậy Là Trưa Đó Hai Đứa Mình Cùng Ẩn Cơm Thật Ngon.”