FIFO là từ viết tắt của 'first-in, first-out' (vào trước-ra trước), đây là một phương pháp xác định chi phí tồn kho mà theo đó, các mặt hàng nhập kho trước sẽ được xuất kho trước. Điều này có nghĩa là những mặt hàng tồn kho lâu nhất sẽ được ghi nhận là đã được bán ra trước, mặc dù không nhất thiết phải xác định chính xác vật lý nào đã được bán.
Do vậy, hàng tồn kho vào cuối năm sẽ bao gồm các mặt hàng được nhập vào gần nhất. FIFO giúp xác định chi phí hàng bán cho doanh nghiệp, và phương pháp này rất phổ biến trên toàn cầu, trái ngược với 'LIFO' (vào sau-ra trước) hiện chỉ còn áp dụng tại Mỹ.
Khi áp dụng FIFO, số lượng hồ sơ cần duy trì sẽ ít hơn, vì các mặt hàng lâu nhất sẽ được bán ra đầu tiên, tránh việc xảy ra tình trạng tăng hoặc giảm bất thường trong giá vốn hàng bán, khi mà chỉ có các mục mới nhất vẫn còn tồn kho cùng với chi phí gần đây. Trong bối cảnh lạm phát, nếu giá cả tăng, thì các mặt hàng nhập trước sẽ có giá rẻ hơn, dẫn đến giảm giá vốn hàng bán theo FIFO, từ đó giúp tăng lợi nhuận và dẫn tới nghĩa vụ nộp thuế thu nhập lớn cũng như làm gia tăng giá trị hàng tồn kho. Ngược lại, nếu sử dụng FIFO trong thời kỳ giảm phát, giá trị hàng tồn kho sẽ thấp hơn.
GAAP và IFRS không giới hạn việc sử dụng FIFO và cho phép áp dụng phương pháp này.
Chú thích
Liên kết bên ngoài
- Taxpolicycenter.org Lưu trữ 30-06-2011 tại Wayback Machine, 'Chủ đề thuế: Bãi bỏ LIFO'
- [1], 'LIFO/FIFO'