Từng nghĩ khoảng cách giữa cha và tôi sẽ kéo dài mãi mãi cho đến khi nhận ra tình cha là hai đường thẳng song song nhưng có 'giao điểm' là tình thương.
Khoảng cách giữa con và phụ huynh có thể đến theo nhiều cách. Đối với tôi, điều này đến từ việc cha thường nói những lời làm tổn thương mẹ. Nếu hỏi cha có yêu mẹ không, tôi chắc chắn là có rất nhiều. Nhưng đồng thời, khi cha mất bình tĩnh, ngôn từ lại khiến người nghe đau lòng. Mẹ thì buồn, còn tôi lại cố gắng tạo ra những khoảng cách với cha.
Cho đến tháng vừa qua, tôi và gia đình có cơ hội tham dự một lễ hội trong Đền tên là Kết Nối. Mục đích của nó là kết nối gia đình mãi mãi dù ở trạng thái thể chất hay tinh thần. Người tham gia sẽ mặc trang phục màu trắng tinh khôi, mẹ còn có một chiếc cài đầu giống như cài của cô dâu. Trước khi bắt đầu, người chủ tọa hỏi cha mẹ là ở cuối lễ, hai người có thể thể hiện tình cảm thông qua việc hôn môi hoặc hôn má nhau. Nghe đến đây tôi thấy hơi căng thẳng vì từ trước đến nay chưa từng thấy cha thể hiện tình cảm theo cách này.
Nhưng rồi, cha đã thực sự hôn lên má của mẹ, trước sự chứng kiến của hơn 20 người tham gia hôm đó. Ngày cưới của cha mẹ, tôi vẫn là một 'tin chùn' lang thang ở một vũ trụ nào đó, cho đến hơn 30 năm sau, tôi mới thấy 'đôi trẻ' này trao nhau cái hôn tình cảm như thế. Khoảnh khắc đó tôi sửng sốt nhận ra rằng rốt cuộc tôi có hiểu tình yêu của cha mẹ hay không? Cảm giác khó chịu khi cha làm mẹ buồn và khoảng cách giữa tôi và cha có thật sự tồn tại?
Trong mối quan hệ gia đình, thời gian đôi khi là kỷ niệm, đôi khi là thử thách. Trong mắt tôi, mẹ luôn là người chịu đựng và nhường nhịn cha. Theo ngôn ngữ tình yêu hiện đại thì tình cảm này nhiều 'tín hiệu đỏ'. Nhưng trong Đền, được đường đường chính chính nhìn cha thể hiện tình cảm với mẹ, tôi nhận ra có lẽ tôi đã 'tích trữ' khá nhiều điều không tốt.
Mình đang tự hỏi liệu chúng ta đang đếm những khoảnh khắc của tình yêu hay là những vết nứt của quá khứ? Nếu nhìn theo quan điểm của sức hấp dẫn, mình nghĩ khoảng cách giữa mình và bố thực sự là do chính mình đã tạo ra. Bởi vì mình luôn nhớ những điều đau lòng, ghi chép kỹ càng những lời tổn thương và dành quá nhiều tâm trí cho chúng. Mỗi khi mình ghi lại một kỉ niệm không vui vào tâm trí, khoảng cách giữa mình và bố lại trở nên xa hơn. Nhưng sau đó, mình nhận ra rằng việc hàn gắn khoảng cách ấy không khó như mình nghĩ. Thay vì tập trung vào những căm ghét, mình tự hỏi liệu mình đã bỏ lỡ bao nhiêu lời yêu thương mà bố dành cho mẹ?