Nhân duyên là vậy, không phải ai đến cũng sẽ ở lại mãi, nếu một ngày ta rẽ hướng, vẫn cảm ơn vì đã từng đến và ở lại cho đến khi không thể nữa.
Tôi từng nghe một câu nói rất hay: “Đời người gặp gỡ là định mệnh, vui buồn theo duyên số'.
Mọi cuộc gặp gỡ trong đời đều có duyên số của nó, để hiểu một người cần thời gian, đồng hành cùng nhau cần sự chân thành.
Gặp anh vào lúc khó khăn nhất đời mình - khi thất bại trong hôn nhân, mang theo trái tim tổn thương giữa những áp lực cuộc sống.
Vào lúc yếu đuối nhất, chênh vênh nhất, một người xuất hiện như chiếc phao cứu sinh, mang lại hy vọng khi tôi cận kề bờ tuyệt vọng.
Anh xuất hiện, tôi vẫn mông lung với những suy nghĩ của mình. Tại sao lại là anh? Sao lại là tôi? Sao lại vào lúc này? Rồi mọi thứ như định mệnh đã sắp đặt, dù đã từng bỏ lỡ nhau, thời gian có vội vã trôi, rồi anh cũng đến.
Như một trách nhiệm ngọt ngào, người ấy đứng đằng sau lặng lẽ dõi theo những bước đường tiếp theo, sẵn sàng đưa tay đón lấy. Cuộc đời không quá dài để ta mãi tìm kiếm những giá trị lớn lao, vào lúc không ngờ nhất lại xuất hiện một người yên lặng bên cạnh lắng nghe những nỗi đau của bạn, đủ mạnh mẽ để bước vào và cùng bạn sắp xếp lại mọi thứ.