Trung bình, một người tương tác với khoảng 10.000 - 80.000 người trong suốt cuộc đời. Ngoại trừ gia đình và những người ta đã biết từ khi còn nhỏ, tất cả đều là những người xa lạ khi chúng ta lần đầu gặp. Một số sẽ đi cùng ta suốt cuộc đời, một số chỉ xuất hiện trong chốc lát trước khi biến mất, nhưng hầu hết chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại. Vì vậy, mỗi cuộc trò chuyện với người lạ là một cơ hội duy nhất trong đời, ít nhất với tôi.
Tôi thích nói chuyện với người lạ. Thường thì mọi người đều tốt với nhau ở lần gặp đầu tiên. Khi chúng ta không biết gì về nhau, ta thường có cái nhìn khách quan và có thể là bất cứ ai trong mắt người lạ; “trong một thế giới nơi bạn có thể là ai, hãy tử tế” (“In a world where you can be anything, be kind”). Là một người hướng nội, tôi thường không bắt đầu các cuộc trò chuyện với người lạ, nhưng rất biết ơn khi người khác làm điều đó. Người lạ đến từ mọi tầng lớp xã hội, họ mang đến góc nhìn mới về vẻ đẹp của thế giới, và chúng ta có thể nhìn thấy điều đó qua cuộc trò chuyện cùng họ. Thực ra, hầu hết kiến thức của tôi đến từ những người ta chưa từng gặp trước đó, có những người ta có thể không bao giờ gặp.
Mong muốn cuối cùng của tôi trước khi rời Nhật Bản là được trải nghiệm cảm giác của cuộc trò chuyện dưới ánh trăng cùng bạn bè thân. Nhưng điều đó chưa bao giờ xảy ra vì thời tiết lạnh giá. Tôi từng mơ ước về những cuộc trò chuyện dưới ánh trăng với người lạ bên ngọn lửa rực rỡ giữa rừng cây và cùng những người hoàn toàn xa lạ bên bờ hồ yên bình ở quê nhà tôi. Đôi khi tôi yêu cuộc sống chỉ vì những điều bất ngờ và cuộc trò chuyện với người lạ cũng là một trong số đó.
Phần 1: Trong Rừng, Bên Đám Lửa
Không được bình thường tí nào…
Mọi người khác đã rời khỏi lều của họ, chỉ còn mình Châu và tôi vì tôi không muốn ở một mình. Bữa tối ngoài trời không có nhiều lựa chọn chay, vì vậy tôi đã ăn một ít thịt lợn rừng, gà nướng, và nhấm một chút rượu, bia trái cây,..., Những thứ này không khiến tôi say, nhưng làm cho dạ dày tôi rối ren. Tôi ngồi im lặng, nhìn đống lửa bốc cháy, cố gắng làm nguôi cảm giác sôi sục trong dạ dày, đồng thời thưởng thức việc ngồi giữa thiên nhiên dưới hàng cây cổ thụ trong đêm trăng.
… Tôi cần phải xua tan cảm giác khó chịu này.
Ngay sau đó, chúng tôi nghe thấy tiếng bước chân. Lead vẫy tay và mỉm cười; chúng tôi cũng vậy. Không lâu sau đó, cậu ta mang theo một chiếc ghế gỗ và ngồi với chúng tôi bên cạnh phải, đủ xa để tôi cảm thấy thoải mái và đủ gần để trò chuyện, rất lịch sự. Phong cách nhẹ nhàng, gần gũi nhưng đầy kinh nghiệm khiến cậu ta trông giống như một người đã sống rất nhiều. Cậu này 21 tuổi, ít tuổi hơn tôi hai tuổi, đã đi qua biên giới, là một rapper, một dịch giả, một thành viên trong gia đình không cùng huyết thống, một trong những người tổ chức hội trại này, và bây giờ là một người cha. Những bài rap của cậu ta mang nhiều thông điệp về cuộc sống, và tất cả chúng ta đã được nghe trong bữa tối hôm nay là sản phẩm tinh thần của cậu ta.
'Các chị vẫn chưa ngủ à?' - cậu ta hỏi trong khi thảy khúc gỗ dài vào lửa.
Tôi đang tiêu hóa cảm giác khó chịu của mình - tôi cứ nghĩ vậy, nhưng không nói ra.
'Anh cũng chưa ngủ à?' - Châu hỏi.
'Buổi tối này thật tuyệt vời. Hôm qua trời mưa và ẩm ướt.' - cậu ta nói, sau đó hút một hơi từ ống tre và thổi khói ở bên kia để không làm phiền chúng tôi.
Hôm nay thực sự là một buổi tối tuyệt vời, có ánh trăng sáng và cảm giác gió mát mẻ. Chúng tôi sẽ bỏ lỡ điều yên bình này nếu ở trong lều ngủ. Vì vậy, tôi quyết định kéo dài cuộc trò chuyện.
“Lời rap của anh rất tinh tế và đầy tinh thần sống. Anh lấy cảm hứng từ cuộc sống của mình à?'
Và đó là phần đầu của cuộc trò chuyện dài.
Lead đã trải qua quá trình trưởng thành khá phức tạp khi phần lớn thời thơ ấu của cậu ta diễn ra cùng những người buôn bán “thuốc', ở một khu vực mà cậu gọi là khu ổ chuột. Cha của Lead cũng là một tay buôn và thường xuyên gặp gỡ ở những trại giam. Cậu cũng bắt đầu tham gia vào con đường đó từ khi còn trẻ. Trong phần lớn thời thơ ấu của mình, Lead đã phải chịu đựng sự bạo hành hàng ngày từ cả cha và mẹ vì cậu bị coi là không mong muốn, cho đến khi cậu chính thức rời nhà ở tuổi 15 để trở thành đứa trẻ của đường phố.
…Nóng. Sự nóng cháy từ ngọn lửa dưới chân đưa tôi trở lại hiện thực.
Trong một khoảnh khắc, những hình ảnh về lạm dụng, bắt nạt và buôn bán “thuốc' hiện lên trong đầu tôi. Cơ thể tôi căng trở, tay ớn lạnh, có thể là do tôi quá đắm chìm vào câu chuyện. Tôi có thể tưởng tượng ra những cảnh đó, nhưng thật khó để tưởng tượng mình thực sự sống trong hoàn cảnh như vậy.
Tôi hít thở không khí và nhấp một ít trà. Cảm giác khó chịu dường như đã giảm đi, nhường chỗ cho những suy nghĩ mơ mộng.
Tôi quan sát thanh niên trước mặt. Không oán giận hay buồn bã, hai tay chìm sâu trong túi quần, lưng tựa vào ghế thoải mái, Lead đang kể lại cuộc đời mình với một giọng điềm tĩnh, như đang kể câu chuyện của người khác.
“Anh đã sử dụng cả tiếng Việt và tiếng của mình trong các bài rap. Làm thế nào anh đã học tiếng Anh ấy?' - Tôi hỏi sau khi anh ta tạm dừng. (Trông anh ta rất chín chắn khiến tôi cảm thấy không thoải mái khi gọi anh ta là “em', nên tôi quyết định đổi cách xưng hô.)
Lead im lặng một lúc làm tôi hơi lo lắng. Câu hỏi của tôi thường bị coi là không phù hợp và có thể được bỏ qua.
“Anh được nhận vào lớp chuyên Anh ở trường P.” - Lead cười.
Vẻ mặt của tôi chắc chắn rất ngạc nhiên vì anh ta cười, dù rất ôn hòa. Trường P là một trong những trường trung học hàng đầu ở thành phố của chúng tôi mà tôi đã không thể vào dù đã học tại một ngôi trường trung học cơ sở rất có tiếng
“Khu phố mình lớn lên là khu người Việt gốc Phi. Ở đó, trẻ em trò chuyện với nhau bằng tiếng của họ. Tôi học rap từ họ. Thực ra, ngoài việc bán “thuốc', tôi cũng là một học sinh giỏi toàn thời gian. Tôi nghĩ giáo dục là cách để thoát khỏi hoàn cảnh bất lợi.'
Tôi cau mày, biểu lộ sự hoài nghi khi nghe một thông tin mâu thuẫn. 'Nhưng bạn -'
'Bỏ học.' - Lead gật đầu. “Lead nghĩ xem, ở trường cấp 3 mình học bao nhiêu môn? 13, nhưng không có môn nào tập trung vào những gì mà tôi yêu thích, âm nhạc. Việc học không đề cập đến niềm đam mê của tôi.” - Đó là lần đầu tiên cảm xúc hiện ra trong lời nói của Lead. “Nhưng cuộc sống sẽ sử dụng bao nhiêu trong số kiến thức đó?” - Lead nhún vai thay cho câu trả lời - “vì vậy, tôi nghỉ học để trải nghiệm cuộc sống và theo đuổi đam mê.”
Tôi chỉ gật đầu và suy ngẫm. Tôi luôn đam mê viết lách, nhưng phương pháp giáo dục “học thuộc lòng” để đạt điểm cao cho tất cả các môn, đặc biệt là văn, đã dần dần tiêu diệt sự sáng tạo và đam mê của tôi.
“Ngoài ra, môi trường ở trường học đó không phù hợp với tôi. Tôi có một lịch sử xuất thân rất “đặc biệt””. Điều đó chạm đến tôi mạnh mẽ. Họ, những người từng phân biệt đối xử với tôi từ cấp 2, nói rằng tôi khác biệt. Tôi đã cố gắng thay đổi để hòa nhập, nhưng họ vẫn không bao giờ chấp nhận cho đến khi tôi tốt nghiệp. Trong trường hợp của Lead, cậu ta quá đặc biệt về cả xuất thân và suy nghĩ. Ở những môi trường danh giá, sẽ có một quy tắc không thể phá vỡ buộc mọi người không nên rời khỏi chuẩn mực “bình thường'.
Châu cũng gật đầu, “Vậy sau đó em làm gì?”
Lead hít thở sâu. 'Em đã từng có nhiều vai trò khác nhau, sau đó lại trở về là chính mình và hiện tại có mọi thứ mà em mong muốn'.
Cậu ấm đã tham gia nhiều công việc lao động, và một số đã đem lại thu nhập khá cao nhưng lại quá vất vả. Lead có thể kiếm tới 30 triệu đồng mỗi tháng tại một xưởng gỗ nhưng phải làm việc 12 tiếng mỗi ngày. Cũng có thời điểm, cậu chỉ kiếm được 2,5 triệu đồng mỗi tháng. Một thời gian sau đó, Lead được mời làm hướng dẫn viên và phiên dịch cho các đoàn khách du lịch xuyên Đông Nam Á nhờ khả năng tiếng cậu và đã tích lũy nhiều kinh nghiệm cùng với tài chính từ những chuyến đi này. Cuối cùng, cậu trở về thành phố và mở một quán cà phê nhỏ.
'Sau đó, tôi đã gặp người yêu của mình.' - Cậu nói, nhìn xuống chân và mỉm cười, nửa ngại ngùng, nửa hài lòng.
Người bạn đời của cậu là một nhân viên ở quán cà phê. Ban đầu cậu không chú ý đến cô vì họ làm việc theo ca khác nhau và cậu cũng không phải là người tuyển dụng cô. Tuy nhiên, cô gái đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của cậu khi họ gặp nhau và trò chuyện trong một lần tình cờ. Mất một tháng để cô chấp nhận hẹn hò với cậu. Sau một năm, Lead dừng kinh doanh và họ bắt đầu hành trình du lịch khắp đất nước cùng nhau.
'Ba mẹ của cậu ấy đã đồng ý à?' - Tôi hơi bất ngờ.
“Cô ấy nói muốn có một người đồng hành trong cuộc đời và trong hành trình ước mơ của mình, và cô ấy đã đồng ý. Cô ấy cũng có tiền tiết kiệm của riêng mình. Cô ấy nghĩ cả hai có thể hoặc không thể là bất cứ điều gì, miễn là ở bên nhau.”
Tôi chắc chắn rằng tôi đang nhìn cậu ấy với sự ngưỡng mộ và một chút ghen tị. Đây là một cặp vợ chồng trẻ dám đứng lên trước mọi quy định xã hội để tự vẽ nên vận mệnh của mình, điều mà tôi luôn ao ước, nhưng lại thiếu can đảm.
'Vậy cuộc hành trình như thế nào?' - Châu hỏi.
Lead gặp rất nhiều người lạ thú vị trên khắp đất nước. Một trong số họ Lead gọi là “thầy”, người đã hướng dẫn cậu ấy đến với công việc sản xuất âm nhạc chuyên nghiệp. Mối quan hệ được củng cố theo thời gian và cả hai đã tạo ra nhiều ca khúc độc đáo. Âm nhạc của họ đầy mê hoặc, nhưng Lead nói rằng âm nhạc dành cho mọi người và họ không bán chúng, vì vậy những bài hát này không được nhiều người biết đến. Sau đó, khoảng hai năm trước, Lead và vợ đến Đà Lạt. Vào thời điểm đó, tiền tiết kiệm cũng cạn kiệt và Lead cũng nhận tin vợ mang thai.
“Là sự kết hợp giữa niềm hạnh phúc và lo lắng. Một đứa trẻ là món quà tuyệt vời nhất mà cuộc đời ban tặng. Nhưng để con em phải chịu đựng cảm giác thiếu thốn, thậm chí là trong những nhu cầu cơ bản, là sự thiếu trách nhiệm của một bậc phụ huynh. Em không muốn con em phải trải qua những điều mà em đã phải trải qua.”
Cậu dừng lại, lúc này đang đối mặt với ánh sáng và bóng tối của lửa. Lead đã thoải mái hơn khi nói về cuộc sống với nhiều biến động của chính mình, nhưng lúc này, trong cậu, dường như có sự xúc động dâng trào. Có một làn gió nhẹ. Lửa rực rỡ và tiếng lá xào xạc là âm thanh duy nhất hiện tại. Tôi nhìn lên bầu trời; mặt trăng ló dạng sau những đám mây che phủ.
“Bằng cách nào đó, tôi gặp anh Ngô (người đứng đầu tổ chức trại).” - cậu thở dài, nhưng tôi nghĩ mình vừa thoáng thấy sự nhẹ nhõm. 'Tụi em trò chuyện. Hành trình của bọn em khá giống nhau, như kiểu đã được sắp đặt từ trước. Anh ấy cũng đến từ miền Bắc với bạn gái của mình. Họ đã có một quán cà phê ở Đà Lạt và vào thời điểm đó muốn thành lập một tổ chức cắm trại di động giúp khách du lịch có thể tận hưởng vẻ đẹp của Đà Lạt ở các địa điểm khác nhau.” Lead vừa nói vừa vẽ một vòng tròn lớn trên đầu, biểu thị ý định của Ngô. “Và Ngô đã mời tụi em tham gia vào đại gia đình quán cà phê. Thực sự là một điều tuyệt vời, vì tụi em chỉ mới gặp nhau. Sau đó, em và vợ cũng trở thành thành viên của gia đình đó. Tụi em làm mọi thứ cùng nhau, chia sẻ mọi điều. Mọi người nghĩ ở đây chỉ có tụi em ba người, nhưng thực ra tất cả mọi người ở quán đều tham gia vào quá trình chuẩn bị.”
Bỗng dưng, tôi nhìn thấy ánh mắt của cậu ấy long lanh như những vì sao, cậu ấy nói một cách hân hoan.
“Năm ngoái, tụi tôi đã chào đón thêm một thành viên mới vào gia đình”. Một nụ cười thực sự hạnh phúc, Lead vươn tay ra khỏi áo, đan các ngón tay lại với nhau. Tôi và Châu cũng không thể nhịn cười. “Khi ôm con vào lòng lần đầu tiên, em không thể cầm được nước mắt. Nó nằm đó, trong vòng tay em, dễ thương và quý giá. Con em chào đời với sự chăm sóc và yêu thương từ mọi người trong gia đình. Những người khác đã làm mọi cách để hỗ trợ tụi em với các nhu cầu khác nhau. Em chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống trọn vẹn như thế.”
Cậu nhìn lên bầu trời, sau đó quay lại nhìn chúng tôi. “Trước kia, em không màng đến cuộc sống của mình khi sống một mình, nhưng bây giờ, có một gia đình riêng để chăm sóc, em có động lực. Em muốn làm mọi điều có thể cho con trai em. Em muốn nó có được một giáo dục tốt nhất. Phần Lan, nếu nó muốn, tụi em sẽ đưa nó đến. Hoặc nếu nó muốn ở lại, tụi em sẽ luôn ở đây ủng hộ. Tụi em sẽ tôn trọng ý kiến, lắng nghe, và hướng dẫn nó trở thành một con người tử tế. Có lẽ đó là nhiệm vụ của em trong cuộc đời này.” - Vẫn giọng điệu điềm tĩnh, nhưng lời của cậu hòa quyện với tất cả niềm đam mê và hoài bão, khiến tôi và Châu không thể không chia sẻ niềm vui.
Trong khoảnh khắc yên bình, không ai lên tiếng như thể đang tận hưởng niềm vui đó.
Nhìn ngọn lửa dần phai mờ, cuối cùng tôi đặt câu hỏi mà tôi luôn giữ trong lòng.
'Làm thế nào bạn có thể bình tĩnh kể lại những thăng trầm đó?'
“Thực ra, em cũng không biết.” - cậu nói sau một khoảnh khắc. “Có lẽ vì bây giờ em đang ở trong trạng thái bình yên. Hoặc có lẽ những thăng trầm đó đã trở thành một phần của cuộc sống hàng ngày, mà em biết rằng em không thể thiếu. Em cũng đã sẵn sàng cho bất kỳ thử thách nào cuộc sống đưa ra.”
…
Tôi và Châu quay trở về lều của mình, nhưng suy tư không ngừng. Có thể tôi sẽ không bao giờ gặp lại chàng trai trẻ trung, sôi nổi nhưng luôn điềm đạm như vậy sau ngày mai, nhưng ít nhất đã được gặp và nghe câu chuyện đầy cảm hứng của cậu ấy. Cuộc đời của chúng ta có nhiều chặng đường, trải qua nhiều biến động, nhưng quan trọng nhất là ta sống, trải nghiệm, tìm thấy cơ hội trong những biến động và hướng đến ngày mai dù không biết ngày mai sẽ thế nào.
...Như hoa dại...