Anh còn nhớ không? Khi chúng ta vô tình gặp nhau trên một ứng dụng mạng, hai tâm hồn chạm nhau qua những dòng chữ, và trong đó, em thấy Hà Nội rộn ràng qua ánh mắt của anh. Dòng tâm trạng “bố của một cô con gái” khiến em bỗng cảm thấy xao xuyến. Em hiểu rằng, có lẽ, anh ấy đã có một thiên thần nhỏ xinh xắn bên cạnh.
Bạn có biết không? Ở thế giới hiện nay, chỉ cần một chạm nhẹ vào màn hình, chúng ta có thể dễ dàng tìm thấy một người. Mỗi người chúng ta bắt đầu những câu chuyện riêng của mình, có người muốn tìm sự chia sẻ, muốn ai đó lắng nghe họ, hay đơn giản chỉ là cần một bờ vai để dựa vào. Có phải, đôi khi, chúng ta đều tìm kiếm một người đặc biệt, ai đó có thể hiểu và cảm thông với chúng ta, để cùng nhau yêu thương và chữa lành những vết thương còn đọng lại trong lòng? Liệu người đó có tồn tại, hay chỉ là một ước mơ không thể trở thành hiện thực?
Tôi hỏi anh: “Vũ à, anh có khỏe không?” Đó là một dòng tin nhắn mặc định, mà tôi gửi ra mà không nhận ra. Hôm đó, tôi đã nhắn tin cho nhiều người, nhưng đến khuya thì không ai còn trả lời.
Tôi nhìn thấy Vũ online và đang nhập tin nhắn. Anh ấy viết: “Anh ổn, còn em thì sao?”
Ai đó có thể ổn vào nửa đêm như thế không nhỉ? Em nghĩ chỉ có những người quá bận rộn hoặc có công việc đặc biệt mới không thể ngủ. Còn lại, phần lớn chắc hẳn cũng giống như em: Cô đơn và đang chiếm giữ những nỗi buồn, nhưng không biết chia sẻ cùng ai.
Tôi gửi tin nhắn: “Anh sao rồi? Buồn à?”
Anh im lặng, chỉ gửi cho tôi một bài hát. Khi tôi bật nhạc lên, tôi nhìn nhẹ nhàng vào cậu bé nhỏ của mình, hắn chỉ mới một tuổi và đang ngủ say. Tôi nghe bài hát trong im lặng, giữa đêm khuya những giai điệu êm đềm vang lên:
“Nhà vui, tiếng cười rộn ràng
Khi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên
Nhưng dường như đã từng quen biết nhau rồi,
Từ khi xa xưa
Đến khi anh nhìn lại bản thân ngày xưa
Đã bao lâu rồi không còn niềm vui
Mỗi khi hẹn hò
Ở căn phòng nhỏ, mỉm cười thật xinh
Cuộc sống có thể vui như vậy
Nhưng thường ta luôn lo lắng
Khi nắm tay, suy nghĩ không dứt
Lo sợ rằng ngày mai lại nhớ nhung những tình cảm này
Lo sợ rằng ngày mai lại mất đi những khoảnh khắc hiện tại
Ở đây, lúc này
Vì vậy, ta chưa dám bước tiếp vào
Dù ra sao đi nữa
Thì ngày mai chúng ta cũng sẽ đánh mất
Niềm vui đã từng tồn tại
Kết thúc trước khi bắt đầu
Chẳng có niềm vui nào cả
Vì lí do nào mà ta mãi suy nghĩ không dứt
Những điều không đáng lo lắng
Ở trong ngôi nhà ấm áp này, ta cùng nhau tươi cười
Cuộc sống thật là đẹp
Vì vậy, ta không bao giờ quên nhau
Hai ta ngồi đây bên nhau
Dù ngày mai ra sao đi chăng nữa
Kỷ niệm vẫn hiện hữu trong tâm trí khiến ta không thể quên
Vẫn đọng mãi
Chúng ta vẫn ngồi đây
Hiện tại này
Anh gợi ý bài hát mới của Vũ, nhưng anh không đặt tên trực tiếp cho Vũ, anh chỉ muốn giữ cái tên ấm áp ấy. Vũ nghe có vẻ ấm lòng, giống như tên của anh chàng ca sĩ đang trình diễn. Có lẽ anh yêu thích giọng hát của ảnh. Và tôi cũng vậy.
Sau vài lần nghe, chúng tôi chúc nhau một giấc ngủ ngon lành và im lặng sau đó.
Vũ nói: “Anh thấy không khỏe, có những dấu hiệu của bệnh tiền ung thư.”
Tôi nói: “Có nhiều phương pháp chữa trị, hiện nay có nhiều liệu pháp và cách thức để chữa bệnh. Anh nên thử một số.”
Anh nói: “Anh đang thiền. Anh biết mình cần phải làm gì. Chỉ là anh đang cảm thấy không ổn. Hôm nay anh gặp vài chuyện không vui và tiêu cực. Anh không muốn ảnh hưởng đến em.”
“Em chỉ nghe thôi, không đưa ra ý kiến, không phê phán…”
Và sau đó, lại là những bản nhạc anh gửi, không hiểu sao chúng phản ánh hoàn cảnh và tôi cảm nhận sâu sắc về anh.
Anh chia sẻ nhiều hơn về gia đình, cuộc sống và cô con gái nhỏ của mình. Tôi sẽ không tiết lộ ở đây vì tôi muốn giữ điều đó cho riêng mình như một lời cảm ơn và tạ lỗi gửi đến anh.
Khi đứng trước cửa tử, họ đã từ bỏ ý định sống. Bạn sẽ nói gì với họ trong tình huống này?
“An ủi không cần thiết, họ đã sẵn lòng từ bỏ cuộc sống!”. Dù có hơi thẳng thắn, nhưng đó là sự thật. Nhưng có thể từ một người lạ như tôi sẽ làm thay đổi điều gì đó cho họ. Tôi chỉ nói: “Nếu bạn muốn, chúng ta hãy gặp nhau. Bạn có dám không? Kể tôi nghe câu chuyện của bạn”
“Chủ nhật này đi được, tôi có việc ở gần đó”.
“Thứ bảy thì sao? Tôi sẽ rảnh hơn vào ngày đó”.
“Ừ, tôi không chắc lắm…”
“Tôi sẽ luôn ở đây, hãy đến khi bạn cảm thấy ổn, nếu không bạn sẽ hối tiếc đấy.”
Mai anh đến nhé... Mong chờ anh.
Trái tim rạo rực khôn nguôi. Và đêm đó tôi thao thức.