Từ khi còn bé, hồi học mẫu giáo, tôi đã luôn ấp ủ ý định viết nhật ký hàng ngày.
Lý do là tôi cảm thấy mẹ không hiểu mình và đối xử không đúng cách. Mỗi khi như vậy, tôi tự hứa với bản thân: 'Sau này mình sẽ không bao giờ đối xử với con mình như thế!'. Và để làm được điều đó, tôi phải viết lại những mong muốn của mình lúc đó, để sau này có thể thực hiện với con mình.
Tiếc rằng điều đó mãi chỉ là dự định. Tôi nghĩ rằng mình sẽ luôn hiểu bản thân, hiểu đứa trẻ bên trong mình muốn gì, và có thể ghi nhớ những ước vọng đó, vì chúng rất mãnh liệt và khắc sâu.
Nhưng tôi không biết rằng, sẽ có ngày đứa trẻ bên trong tôi rời xa. Thế giới của tôi mở rộng, kết nối với nhiều người hơn, nhưng lại mất đi liên kết với đứa trẻ bên trong vì không còn trò chuyện. Những mong muốn như có phòng riêng màu hồng, nhiều váy áo cho búp bê... tôi không còn nhớ rõ. Tôi nghĩ mình đã mong muốn nhiều thứ khác nữa, nhưng giờ không thể nhớ nổi. Có lẽ tôi sẽ đối xử với con tôi như cách mẹ tôi đã từng, vì tôi không còn hiểu trẻ con nghĩ gì nữa.
Rồi khi đến tuổi dậy thì, tâm lý thay đổi, tôi suy nghĩ quá nhiều (dù hồi đó chưa biết từ này). Tôi nghĩ về hàng tỷ thứ, mỗi thứ lại suy xét từ hàng trăm góc độ. Thế mà chỉ sau vài năm, tôi cũng chẳng còn nhớ mình đã nghĩ gì lúc đó.
Có những kỷ niệm thật sự in đậm trong tâm trí, như lần tớ dũng cảm đối đầu với cô giáo để bảo vệ bạn, rồi cả hai cùng bị phạt; như khi tớ tự lập và tiêu cực vì không muốn dựa dẫm vào ai, xa lánh người thân; như lúc tớ yếu đuối đến mức chỉ muốn biến mất mãi mãi. Đằng sau những sự kiện quan trọng đó là hàng ngàn suy nghĩ, quan điểm tác động. Vậy mà trí nhớ của tớ về chúng lại mờ nhạt dần. Và có lẽ sẽ càng mờ nhạt hơn nếu tớ không cố nhớ lại để viết ra những dòng này.
Tớ vẽ về một tuổi thơ đã đánh mất, hay có lẽ chưa bao giờ nắm giữ?
Không biết đứa trẻ 5 tuổi, 15 tuổi lúc đó đã nghĩ gì, đã có những mơ mộng gì, ước muốn gì nhỉ?
Thật tiếc vì tớ không có gì để trả lời câu hỏi trên. Nhưng có lẽ ở tuổi 25, tớ có thể trò chuyện với mình của 5 năm trước qua những dòng này.
Tớ đang học năm thứ hai, cũng đã qua nửa năm rồi. Tớ không hài lòng với cách dạy của trường chút nào. Nhưng ít nhất tớ vẫn vui vì được học những thứ mình yêu thích như vẽ, viết, quay phim. Nhưng không biết niềm vui này có phải chỉ vì tớ đang quá nhàn nhã không?
Cậu nghĩ sao? Cậu có thấy tớ đang quá lười biếng và điều đó đã trở thành gánh nặng cho cậu không? Cậu đã chọn hướng đi nào trong ngành này? Tớ đang mở rộng phạm vi, nhưng không biết điều đó có khiến tớ dễ bị thay thế trong tương lai không.
Tớ có những người bạn thật tuyệt vời. Dù thân hay không thân, mọi người đều rất thân thiện và chào đón tớ. Với một người khó kết bạn như tớ, đó thực sự là một món quà.
Cậu thì sao? Cậu còn giữ được kết nối với họ không? Cậu có thêm những người bạn tuyệt vời khác không?
Dù đã mở lòng nhưng tớ vẫn gặp khó khăn trong việc thân thiết hơn với bố mẹ. Nhưng ít nhất tớ hiểu là họ luôn yêu thương tớ, điều mà trước đây tớ không nhận ra.
Cậu thì sao? Cậu đã có thể ôm bố một cái chưa? Bố mình già lắm rồi, tớ mới nhận ra điều đó khoảng một năm trước. Tớ đã không nhìn thẳng vào bố trong nhiều năm. Hôm nọ, tớ cãi nhau với anh T, tớ bất lực, tủi thân và muốn bỏ đi ngay. Nhưng thời gian anh em ở cùng nhau cũng chẳng còn nhiều. Mẹ thật sự muốn cho tớ mọi thứ bà có thể, nhưng tớ đã lâu không ôm mẹ. Tớ về nhà rất ít, dù đường không xa. Tớ thường hai tuần mới về một lần, cậu có về thường xuyên hơn không?
Tớ gặp khá nhiều vấn đề trong chuyện tình cảm. Từ bé, người lớn luôn bảo chúng mình phải học giỏi, đạt điểm cao, vào trường top. Nhưng học cách yêu thương thật khó và quan trọng mà không ai bảo. Đến bữa cơm trưa nay, lại là chuyện đi làm để lấy kinh nghiệm. Người lớn ngại nói về tình yêu phải không? Hay điều đó không quan trọng với họ?