Gần đây, tôi thường suy nghĩ về giá của sự trưởng thành. Mỗi ngày, khi thời gian trôi qua và tôi trưởng thành hơn, tôi nhận ra mình đã đánh mất nhiều điều quý giá mà mãi mãi không thể đạt được.
Những lúc phải tiễn biệt những người mang theo kí ức tuổi thơ, nhưng trong lòng vẫn còn vang vọng tiếng cười, giai điệu của tuổi thơ. Sự ra đi của các nghệ sĩ như Chú Chí Tài và cô Phi Nhung làm tôi cảm thấy như mất mát một phần của thế giới tuổi thơ. Những kỷ niệm ngồi bên gia đình, cùng xem hài trên chiếc tivi cũ, hát bài Gió Bấc, vẫn là những khoảnh khắc đẹp nhất trong quãng thời gian vô lo, vô nghĩ của tôi.
Sự mất mát ấy giúp tôi nhận ra rằng tôi đã trưởng thành. Tôi đã đến tuổi mà từng mơ ước được tự do, xa lánh vòng tay bảo bọc của bố mẹ để làm những điều mình thích, sống thảnh thơi, không gò ép. Nhưng thực tế không như mơ, càng lớn thì càng gặp khó khăn, và những kỷ niệm về tuổi thơ, những ngày đầy hạnh phúc với sách vở và gia đình, sẽ mãi là những gì tôi nhớ nhất.
Xã hội này giống như củ cải, càng chăm sóc càng tốt, nhưng lại càng đau đớn khi băm. Càng lớn thì càng phải đối mặt với áp lực, càng hiểu biết thì càng đau lòng. Dù giá của sự trưởng thành có đắt đỏ đến đâu, chúng ta vẫn phải trưởng thành, để thay đổi thế giới và gánh vác trách nhiệm của mình. Đó là giá của sự trưởng thành: mất mát và đạt được.
1. Đối mặt với áp lực và thách thức để thay đổi cuộc sống
Khi vượt qua tuổi 18, ta đã phải đối mặt với những thử thách và áp lực riêng. Đối với sinh viên, có thể cửa vào đại học là cánh cửa duy nhất, nhưng đó chỉ là một trong hàng triệu con đường. Hãy nhớ rằng thất bại không có nghĩa là kết thúc, mà là cơ hội để học hỏi và tiến lên.
Áp lực đồng trang lứa có thể là một cơ hội tốt để phát triển năng lực cá nhân. Nếu người khác làm được, tại sao bạn không thể?
Sự trưởng thành thường đi kèm với những mất mát, nhưng cũng mang lại cơ hội phát triển.
2. Hiểu được những khó khăn mà cha mẹ phải đối mặt
Trước đây, tôi cũng phải làm việc, nhưng sau vài ngày, sự chán chường và lờ mờ gia đình hoặc sự mắng mỏ của ông bà chủ khiến tôi muốn nghỉ việc. Nhưng khi trưởng thành hơn, tôi trở nên mạnh mẽ hơn, dù có bị mắng mỏ, đuổi việc, tôi vẫn cố gắng giữ vững. Đó là vì khi trước đây tôi làm việc, ba mẹ luôn lo lắng cho tôi, nhưng khi lớn lên, tôi phải tự gánh vác trách nhiệm của mình như cơm áo gạo tiền.
Điều đó khiến tôi hiểu rõ hơn câu 'Làm gì có ngày yên bình, chỉ có người thay ta gánh lấy' và đó chỉ có thể là người yêu thương ta vô điều kiện. Tôi mới hiểu tại sao ba mẹ có thể làm một công việc mệt mỏi suốt hai mươi năm, thậm chí cảm thấy tiếc tiền. Họ không yêu tiền, mà muốn chúng ta có cuộc sống tốt hơn. Tôi từng trách ba mẹ tại sao không bỏ công việc mệt nhọc để làm phụ, nhưng giờ tôi hiểu họ muốn tôi học để thay đổi cuộc đời.
- Hiểu và cảm thông với cha mẹ
Những điều đó khiến chúng ta hiểu hơn về những hy sinh của cha mẹ. Nhưng liệu cha mẹ của họ đã nhận được tình yêu như chúng ta? Một sự thật đau lòng là không, vì ba tôi kể rằng ba và bà nội phải chịu nhiều đau khổ vì gia đình phải sống dưới bóng hình một người cha và chồng phong kiến. Tôi thấu hiểu hơn tính cách nóng nảy của mẹ tôi vì họ đã trải qua nhiều gian khổ.
Sự trưởng thành không chỉ đồng nghĩa với khó khăn mà còn là việc hiểu những người yêu thương mình.
3. Học cách yêu thương chính bản thân
Nếu vài năm trước có ai hỏi tôi có yêu bản thân không, có lẽ tôi sẽ trả lời 'Có'. Nhưng thực sự, tôi không biết cách yêu mình như thế nào. Nhưng bây giờ, câu trả lời vẫn là 'Có', nhưng với sự tự tin hơn. Vì tôi không chỉ yêu mình mà còn trân trọng những điều mà ba mẹ đã ban tặng. Yêu bản thân là một hành trình không bao giờ kết thúc.
Đó là kết quả của những kinh nghiệm trong quá trình trưởng thành. Sau những lần tự trách mình về những sai lầm, tự ghét bỏ bản thân, giờ đây, tôi hiểu rằng tất cả đều là một phần của cuộc sống. Yêu thương bản thân cũng là yêu thương và trân trọng cuộc sống của chính mình.
- Học cách sống với cô đơn
Trưởng thành thường đi đôi với cảm giác cô đơn, nhưng giờ đây, đó không còn là cảm giác cô đơn nữa mà là một khoảnh khắc yên bình, một thời gian để thư giãn và tĩnh lặng. Tôi đã quen với việc trở về nhà một mình, hay cảm giác lạc lõng giữa đám đông.
Sống một mình không dễ dàng, ít ai có thể chịu được cảm giác bị bỏ rơi giữa đám đông. Nhưng cuộc sống vẫn tiếp tục, nên nếu bạn cảm thấy cô đơn, đừng lo lắng. Mọi người đều trải qua điều này, chỉ là ai trước ai sau mà thôi. Sớm trải nghiệm cô đơn cũng là điều tốt.
Sự trưởng thành không chỉ đi kèm với cảm giác cô đơn mà còn là việc học cách yêu bản thân và sống một mình.
Mỗi người đều phải trưởng thành, dù có muốn hay không. Đó không chỉ là về sự phát triển thể chất mà còn là trong cách nhìn nhận thế giới. Trưởng thành không phải là mất đi hay nhận được, mà là hành trình với nhiều trải nghiệm khác nhau.
Việc sinh ra không dễ dàng, và học cách trưởng thành càng khó khăn hơn.
CẢM ƠN BẠN ĐÃ ĐỌC !
Hy vọng qua bài viết này có thể chia sẻ một phần cuộc sống với bạn.
Tác giả: Ngọc Quý