Đọc lại văn bản Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ trong SGK (tr. 59 - 63) và trả lời các câu hỏi:
Câu 1
Em hãy tóm tắt nội dung văn bản
Phương pháp giải:
Đọc văn bản, tóm tắt nội dung chính của văn bản
Lời giải chi tiết:
Trong truyện “Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ”, nhân vật chính là một cậu bé được bố dạy cho bài học về việc nhận biết các loài hoa trong vườn bằng cách chạm vào và ngửi mùi hương của chúng. Cậu bé cũng nhận ra bước chân của bố từ âm thanh tiếng bước chân xa xôi vang lại.
Câu 2
Nhân vật 'tôi' đã nhận ra các loài hoa trong vườn và bước chân của bố như thế nào?
Phương pháp giải:
Đọc kĩ văn bản và xác định cách nhân vật 'tôi' đã đoán ra loài hoa trong vườn và nhận ra bước chân của bố
Lời giải chi tiết:
+ Nhân vật 'tôi' chạm vào các loài hoa trong vườn và ngửi mùi hương để nhận biết chúng.
+ Bằng cách nghe âm thanh tiếng bước chân xa xôi vang lại, nhân vật 'tôi' đã nhận ra bước chân của bố.
Câu 3
Tìm một số chi tiết miêu tả suy nghĩ, cảm xúc của nhân vật 'tôi' về bố. Từ các chi tiết đó, em hãy nêu nhận xét về tính cách của nhân vật người bố
Phương pháp giải:
+ Tôi tin tưởng bố
+ Bố làm cho tôi một bình tưới nhỏ, thỉnh thoảng chơi những trò chơi với nhân vật “tôi”
+ Bố quăng chén cơm rồi băng vườn chạy ra khi biết có cậu bé ngã xuống sông.
+ Bố giảng giải cho nhân vật “tôi” về những cái tên và mỗi món quà.
=> Nhận xét: Nhân vật bố là một người bố có nhiều kỹ năng sống, dạy cho con trai của mình cách thức riêng biệt để có thể nghe, có thể ngửi mọi thứ xung quanh và đoán ra được chúng. Bố còn là người tốt bụng, biết trân quý món quà của người khác và rất quan tâm, quý mến con trai của mình.
Câu 4
Em hãy kể lại sự việc Tí được cứu sống bằng lời của nhân vật người bố
Phương pháp giải:
Tôi là nhân vật bố trong câu chuyện “Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ”. Một hôm, khi gia đình tôi đang ngồi ăn cơm thì bỗng nghe một tiếng hét lớn từ đằng xa vọng lại rồi không thấy gì nữa. Con trai tôi bằng “khả năng riêng” của mình đã xác định được đó là tiếng kêu từ phía sông vọng lại, cách nhà tôi tầm 30 mét. Vừa nghe thấy thế, tôi vội vã đặt chén cơm xuống rồi băng vườn chạy ra. Tôi thấy một thằng bé đang chới với dưới cái hụp xoáy. Tôi vội vàng lao mình xuống dòng nước cứu cháu bé. Thấy bụng nó đầy nước, tôi phải nắm ngược hai chân dốc xuống cho nó nôn bớt nước trong bụng ra. Một lúc sau, cu Tí tỉnh lại. Tôi bế nó về nhà. Nghe tin tôi vừa cứu được một thằng nhỏ, cả xóm đến hỏi thăm. Họ thấy mừng vì tôi cứu được cháu bé và thấy lạ vì sao con trai tôi lại có thể lắng nghe âm thanh tài tình đến vậy. Bà Sáu mẹ thằng Tí thì cảm ơn bố con tôi rối rít. Tôi thấy rất vui vì đã giúp được cháu bé và thấy hạnh phúc vì điều mình đã làm được.