1.
Chúng ta đã biết về Chế Lan Viên phiên bản lý thú trong Ánh sáng và phù sa, từ cảnh bối cảnh chết chóc đến bãi cỏ xanh, từ cá nhân tới cuộc sống rộng lớn của nhân dân và đất nước. Cuộc 'trở về' này được thể hiện qua những dòng thơ đầy biểu tượng trong Tiếng hát con tàu, là một phần của tập thơ Ánh sáng và phù sa.
Bài thơ ra đời trong bối cảnh phong trào phát triển, đặc biệt là với thanh niên tham gia xây dựng khu kinh tế mới ở Tây Bắc. Chế Lan Viên đã tận dụng cơ hội này để diễn đạt những suy tư, xúc động và lòng biết ơn của mình đối với Tổ quốc và nhân dân, cũng như suy nghĩ về sức mạnh sáng tạo của thi ca. Bài thơ thu hút độc giả bởi sự kết hợp giữa tình cảm và triết học, bởi sự sáng tạo độc đáo, mới mẻ từ cả tiêu đề và lời đề.
Trước hết, hãy giải thích hình tượng của con tàu.
Con tàu ở đây là biểu tượng của một cuộc hành trình. Mặc dù không có đường tàu nào đi lên Tây Bắc, nhưng Chế Lan Viên vẫn sử dụng hình ảnh của một con tàu. Con tàu tượng trưng cho một cuộc hành trình. Do đó, tiêu đề Tiếng hát con tàu mang ý nghĩa là ca ngợi cuộc hành trình.
Dựa trên nội dung của bài thơ, ta có thể hiểu thêm ý nghĩa của tiêu đề. Cuộc hành trình đến Tây Bắc không chỉ là một chuyến đi, mà còn là cuộc hành trình trở về với nhân dân, với Tổ quốc và với nguồn cảm hứng sáng tạo của thi ca. Do đó, Tiếng hát con tàu là bài ca về cuộc hành trình, với nhiều ý nghĩa biểu tượng như trên.
Chính Chế Lan Viên đã nói: “Việc viết thơ thực chất là nói về cái gì toả ra từ thực tế, chứ không chỉ là miêu tả thực tế.” Khi viết bài thơ này, nhà thơ cảm thấy 'trong lòng rất xúc động... cảm thấy cuộc sống sẽ trở nên hẹp hòi nếu không liên kết với cuộc sống chung” (Chế Lan Viên). Con tàu - tâm hồn của bài thơ đang trong cuộc hành trình trở về với nhân dân, thoát khỏi cuộc sống riêng tư hẹp hòi. Điều này không phải là một chuyến đi lạc lối mà là một cuộc hành trình dữ dội, hối thúc đầy hứng khởi. Con tàu đã tạo ra âm nhạc của bài thơ, với năng lượng là niềm vui, là cảm xúc dồn dập, là 'tiếng hát'. Con tàu là biểu tượng cho khao khát đi xa, đi đến những miền đất xa xôi của Tổ quốc. Với Chế Lan Viên, việc ra đi thực chất là việc trở về (Con đã đi nhưng con còn phải đi tiếp/ Cho con trở về gặp lại Mẹ yêu thương) vì trước đây nhà thơ đã đi rất xa (vào thế giới siêu hình), xa đến nỗi quên cả con đường về. Chế Lan Viên đã đi theo cách mạng một cách tự nhiên, nhưng cũng phải vượt qua nhiều trở ngại đặc biệt là vượt lên chính mình, vượt qua những 'nỗi buồn', 'nỗi mộng' trong tâm hồn để tìm ra ý nghĩa thực sự của cuộc sống, tìm ra nguồn cảm hứng sáng tạo. Cuộc ra đi - trở về này được nhà thơ tượng trưng thành một chuyến tàu đi lên Tây Bắc, quê hương của cuộc cách mạng, nơi mà đất nước đang gọi, nơi 'tâm hồn ta là Tây Bắc chứ không phải nơi khác'.
Biểu tượng của sự khao khát lên đường là con tàu. Tiếng hát thể hiện niềm phấn chấn, niềm tin và lòng tự hào. Được một thời gian, người ta đã nghĩ rằng người thơ này là hậu duệ của Chế Bồng Nga, vì anh ta trong vai trò của một người dân của quốc gia Chiêm Thành đã rơi nước mắt vì sự tan rã của đất nước. Trong thơ của anh ta, chúng ta nghe thấy tiếng xương gãy, đầu rơi, tiếng voi gầm, tiếng binh khí đổ ra từ Đồ Bàn và tiếng “muôn ma Hời sờ soạng dắt nhau đi”. Khi tham gia cách mạng, nhà thơ này đã thoát khỏi những gì 'đổ nát' và sau một quá trình 'tìm đường', anh ta đã hát lên, hát lên với lòng biết ơn vì Đảng, Bác, nhân dân và đất nước đã mang ánh sáng và phù sa đến với hồn thơ của anh.
Tiếng hát của con tàu là tiếng của một tâm hồn đầy phấn chấn, hăm hở, với khát vọng lên đường đến những nơi mới, nhưng thực chất là trở về với nhân dân, đất nước - nguồn cảm hứng của hồn thơ, của sự sáng tạo.
2.
Các nội dung trong bài thơ này đã được Chế Lan Viên tóm gọn một cách súc tích, hàm súc trong bốn câu đề từ:
Tây Bắc à? Có gì đặc biệt ở Tây Bắc?
Khi trái tim của chúng ta đã biến thành những con tàu
Khi Tổ quốc cùng vang lên tiếng hát khắp nơi
Tâm hồn của chúng ta thuộc về Tây Bắc, không nơi nào khác!
Trong các tác phẩm văn học, lời đề từ thường như một dấu chỉ, một hướng dẫn im lặng chỉ đường cho người đọc khám phá tác phẩm. Tuy nhiên, không phải lúc nào chúng ta cũng hiểu hết ý nghĩa của lời đề từ ngay từ đầu. Để hiểu rõ hơn về lời đề từ, ta cần phải hiểu sâu hơn về nội dung của tác phẩm. Do đó, việc so sánh giữa lời đề từ và nội dung tác phẩm là cần thiết để có cái nhìn sâu sắc về tác phẩm và nhận ra ý nghĩa của lời đề từ, mà thường mang dạng của một câu đố:
Tây Bắc là gì? Có gì đặc biệt ở Tây Bắc?
Khi trái tim của chúng ta đã trở thành những chiếc tàu
Câu thơ cho thấy Tây Bắc là biểu tượng của nhiều địa danh, mang ý nghĩa sâu sắc. Tây Bắc đại diện cho Tổ quốc, Nhân dân, và với tác giả, cũng là nơi nảy sinh cảm xúc và lí tưởng, nơi mà cuộc đời của nhà thơ hướng tới.
Khi Tổ quốc vang tiếng hát khắp nơi
Trái tim chúng ta thuộc về Tây Bắc, không nơi nào khác!
Chế Lan Viên đã kết hợp nhiều ý nghĩa vào một biểu tượng duy nhất: Chiếc tàu - Tâm hồn - Tây Bắc - Tổ quốc - Nhân dân - Cội nguồn sáng tạo... để thu hút người đọc. Khi chúng ta vượt qua sự cô đơn để hòa mình vào cộng đồng, khi mỗi người phá bỏ sự cá nhân hóa để hòa nhập vào xã hội, tâm hồn của mỗi người trở nên phong phú hơn, không gian rộng lớn hơn. Tâm hồn của mỗi người thuộc về nhân dân, sinh ra từ nhân dân, được nhân dân dạy dỗ. Cuộc sống của từng người đã trở thành một phần của tâm hồn của nhân dân. Vì vậy, tâm hồn của mỗi người có mối liên kết đặc biệt với hàng triệu tâm hồn khác. Chế Lan Viên đã nhiều lần nói về sự thay đổi kỳ diệu này:
“Khi ánh sáng chiếu vào tâm hồn tôi
Nhìn thấy vẻ đẹp của hàng núi sông.”
Ví dụ khác:
“Sợi chỉ trong lòng anh màu đơn sắc
Bước vào sự đa dạng của cuộc sống khao khát tỏa sáng”
Trong Tiếng hát con tàu, Tây Bắc không chỉ là một vùng đất, mà còn là biểu tượng của những kí ức sâu sắc “máu rỏ tâm hồn ta thấm đất”. Tây Bắc là người thân, là kỉ niệm đẹp, là cuộc sống gian lao nhưng đầy ý nghĩa, và cuối cùng, là nguồn cảm hứng cho hồn thơ.
Lời đề từ như là một lời nhận biết sâu sắc: tâm hồn chúng ta thuộc về nhân dân và đất nước. Nhìn vào đất nước, chúng ta thấy nhân dân; nhìn vào nhân dân, chúng ta thấy tâm hồn mình. Điều này cũng là nguồn cảm hứng cho sự sáng tạo văn học.
Tiếng hát con tàu thể hiện sự hài hòa giữa cảm xúc và tri thức, tình cảm và trí tuệ, phản ánh phong cách sáng tạo đặc trưng của Chế Lan Viên trong tác phẩm Ánh sáng và phù sa.