
Tác phẩm kinh điển 'Giáo dục và ý nghĩa cuộc sống' của nhà triết học Jiddu Krishnamurti là một cuốn sách dành cho những ai muốn khám phá ý nghĩa sâu sắc của cuộc sống và tầm quan trọng của giáo dục.
Theo ông, giáo dục không chỉ là quá trình tích lũy thông tin và kiến thức từ sách vở, mà còn là sự hiểu biết về chính mình, vì nó nằm trong tâm hồn mỗi người chúng ta. Hòa bình và hạnh phúc chỉ có thể đạt được thông qua sự thấu hiểu bản thân, từ đó làm thay đổi tâm trạng, lòng nhân ái và sự chuyển biến tinh thần bên trong.
Ông nhấn mạnh tình yêu là yếu tố quan trọng nhất trong việc học và truyền cảm hứng cho mọi thứ khác. Học sinh cần được lớn lên trong một môi trường yêu thương dưới sự chăm sóc âu yếm của thầy cô. Trong khi đó, giáo viên cũng cần phải đam mê với nhiệm vụ truyền đạt tri thức cho các thế hệ học sinh với tình yêu thương. Chủ đề này được ông thể hiện qua các tác phẩm của mình dưới nhiều hình thức khác nhau, và trong cái ông tin là một nền giáo dục đạo đức và sâu sắc.
Tất cả các trường học mà ông mở ra đều là một hình mẫu cho một mô hình giáo dục mới, nhằm thúc đẩy một thế hệ mới, với một cách suy nghĩ mới. Ông tin chắc rằng hy vọng duy nhất cho thế giới đầy biến động này nằm ở việc giáo dục trẻ em một cách đúng đắn, và nền giáo dục này phải bắt đầu từ khi còn rất nhỏ.
Ông muốn trẻ em được nuôi dưỡng mà không có bất kỳ cảm giác phân biệt chủng tộc, văn hóa hay thậm chí không có chủ nghĩa dân tộc. Ông cũng chống lại bất kỳ sự cạnh tranh hay phân chia nào giữa trẻ em. Việc xếp hạng, thi đua, chấm điểm chỉ tạo ra sự ganh tỵ, thay vì chấp nhận sự đa dạng của bản thân.
Krishnamurti chú trọng hơn vào chất lượng tâm hồn và suy nghĩ trong giáo dục, hơn là nội dung giảng dạy. Ông coi trí sáng tạo là một năng lực tự nhiên của trẻ em, miễn là họ không bị hạn chế bởi ý thức của người lớn. Chỉ khi tự do khỏi mọi ràng buộc, trí thông minh mới có thể tỏa sáng, từ đó quan sát, hành động và học hỏi.
Phương pháp giáo dục của ông là khơi dậy trí thông minh tự nhiên ấy ở trẻ em trước khi họ bị bóp méo bởi truyền thống và xã hội. Theo ông, vai trò của giáo viên không phải là áp đặt kiến thức, mà là tạo ra một môi trường đồng cảm và yêu thương.
Ông nói rất sâu về hai công cụ quan trọng cho con người: kiến thức và trí thông minh. Kiến thức giúp một người thành thạo các kỹ năng, kỹ thuật, trong khi trí thông minh là sản phẩm của sự quan sát và tự hiểu. Mặc dù ông coi trọng sự tích lũy thông tin, ông nhấn mạnh hơn vào trí tuệ sắc bén và khả năng phê phán, cả về thế giới nội tâm và thế giới bên ngoài.

Một trong những nhiệm vụ cơ bản của giáo dục, theo quan điểm của ông, là phát hiện ra những lĩnh vực mà kiến thức và kỹ năng đóng vai trò quan trọng, cũng như những nơi mà chúng không cần thiết. Ví dụ, trẻ em không cần phải được dạy cách chơi đùa với nhau, bởi trong họ đã tồn tại một khả năng kết nối bẩm sinh mà không cần phải được can thiệp bởi giáo dục.
Sự kích thích tự nhiên của trí khôn này chỉ xảy ra khi giáo dục được cung cấp cho trẻ em như một môi trường tự do, nơi chúng học cách phát triển sự tự do tâm lý, hoàn toàn thoát khỏi sự cưỡng ép của giáo viên. Do đó, trẻ em 'học' hơn là 'được dạy'.
Tóm lại, giá trị thực sự của giáo dục nằm ở sự tự do. Bạn học không chỉ hiểu thế giới xung quanh mình, mà quan trọng hơn là hiểu rõ bản thân mình là ai. Khi bạn hiểu bản thân mình, bạn sẽ cảm nhận được sự tự do thực sự.
Cuốn sách 'Giáo dục và ý nghĩa cuộc sống' là một cơ sở giáo dục mà chúng ta đều xứng đáng có được. 'Giáo dục không chỉ là học từ sách, ghi nhớ những sự kiện, mà còn là học cách nhìn, học cách lắng nghe những điều sách đang truyền đạt, dù đó là đúng hay sai. Tất cả đều là một phần của giáo dục. Giáo dục không chỉ để vượt qua các kỳ thi, nhận bằng cấp, kiếm việc làm, kết hôn và ổn định cuộc sống, mà còn để lắng nghe tiếng chim hót, ngắm nhìn bầu trời, cảm nhận vẻ đẹp phi thường của cây cỏ và sự hình thành của các dãy núi, để cảm nhận và kết nối trực tiếp với chúng.'
Mytour tổng hợp | Nguồn ảnh: Sưu tầm