Chào các bạn thân mến, nhân quả không chỉ là một quy luật trong triết học mà còn là lời răn của cha ông nhằm hướng con người sống đạo đức, tốt lành hơn.
Nếu ta gieo hạt lành, ta sẽ gặt được quả ngọt; gieo hạt ác, ta sẽ gặt được nỗi đau.
Mời bạn cùng tôi chiêm nghiệm về luật nhân quả qua câu chuyện đầy ý nghĩa của tác giả Thanh Lam.
Tôi đang bước lên cầu thang để về căn phòng nhỏ của mình ở cuối con hẻm, thì bà chủ nhà gọi tôi từ phía sau:
Trước cửa căn phòng nhỏ, một phụ nữ đang ngồi đợi tôi. Cô ấy mặc chiếc váy hoa rực rỡ, tạo nên sự tương phản với dáng vẻ không thoải mái của cô.
Tôi chào hỏi: 'Có phải bạn là Linh Lan không?'
Bằng ánh mắt, Linh Lan đã nói lên tất cả. Mặc dù cô cười nhẹ nhàng nhưng sự cứng nhắc trên khuôn mặt không thể che giấu.
'Chị dâu, đã lâu không gặp.'
Thực sự đã lâu tôi không gặp Linh Lan, em gái ruột của chồng tôi. Mối quan hệ giữa chúng tôi luôn là một bí mật.
Dù thường bị xem xét và đánh giá, tôi vẫn cố gắng chịu đựng, bởi tôi yêu chồng mình.
Sau khi chồng tôi qua đời, tôi chọn sống riêng, mặc dù vẫn giữ vai trò dâu con trong nhà. Đã hơn một năm trôi qua, chẳng ai từ nhà chồng quan tâm tới tôi.
Tôi hỏi: 'Em đến đây có việc gì?'
Linh Lan vừa đứng lên, chưa kịp nói gì thì tiếng giày cao gót từ phía sau lại vang lên, kèm theo là giọng nói quen thuộc nhưng gay gắt:
'Minh Hà, con vẫn chưa biết cách đối xử như trước. Ít ra, con nên mời em vào nhà trước rồi hỏi chuyện.
Mẹ chồng tôi đi ngang qua, đưa tay giúp Linh Lan và nhìn thẳng vào mắt tôi với vẻ mặt lạnh lùng.
Tôi lúng túng tìm chìa khóa trong túi xách và cố gắng cười:
Xin lỗi mẹ và Linh Lan, mời vào nhà dùng nước nhé.
Mẹ chồng và Linh Lan nhìn thấy tôi đang chờ đợi ở cửa phòng, không dám bước vào. Hai người nhìn xung quanh như máy quét phòng tôi.
Mời mẹ và em vào trong nhà đi.
Mẹ chồng tôi nhún vai và bước vào, kéo theo Linh Lan đang do dự bên cạnh. Cô ấy mang giày vào nhà thay vì để ở ngoài.
Minh Hà ơi, con thờ phụng con trai mẹ ở nơi này à?
Dạ... vì tiền thuê nhà ở nơi khác đắt quá, con không trả nổi. Nhưng hiện tại vẫn ổn, con chỉ cần một chỗ để máy may và nơi để nghỉ thôi.
Linh Lan nhăn mày:
- Chị gọi là vậy có ổn không? Khác gì là ổ chuột đâu.
Mẹ chồng tôi nắm tay Linh Lan, y như muốn khuyên rằng, đừng làm phiền hay có khó chịu vì lời nói của con gái.
- Thực ra, hôm nay mẹ đến đây có chuyện cần nhờ con.
Tôi cố gắng kìm chế sự ngạc nhiên để trả lời mẹ chồng:
- Dạ, mẹ cứ nói ạ.
- Trong tháng tới, Linh Lan sẽ sinh đứa bé.
Mẹ chồng tôi dừng lại một chút, nhìn sang cái bụng lớn được che đậy kỹ sau mấy lớp vải voan hoa rộng thùng thình. Ban đầu khi thấy Linh Lan, tôi cũng đã nghi ngờ với cách cư xử của cô ấy cũng như khuôn mặt và cả việc các chi tiết trên cơ thể đều có dấu hiệu sưng phù. Nhưng việc Linh Lan mang thai liên quan gì đến tôi chứ, lại còn nhờ vả? Không để cho tôi có cơ hội suy diễn, mẹ chồng tôi tiếp tục nói:
- Mẹ muốn nhờ con chăm sóc đứa bé một thời gian. Chuyện này là do đứa bé lỡ dại, mẹ lại quá bận, không kịp để khuyên răn đúng lúc. Bác sĩ bảo nếu phá bỏ bây giờ sẽ gây hại rất lớn đến sức khỏe của Linh Lan, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng. Không còn cách nào khác ngoài việc sinh đứa bé ra.
Tôi nhìn Linh Lan vẫn đang thản nhiên làm móng tay màu sắc, cứ như cô ta đang nghe chuyện của một ai khác chứ không phải của mình.
- Thưa mẹ, nhưng mà…
Mẹ chồng ngắt lời tôi, môi bà nở nụ cười lạnh lẽo:
- Nếu con từ chối, con sẽ làm hại cho cuộc sống của chính mình đấy. Sắp tới là đám cưới của Linh Lan. Gia đình chồng sẽ nghĩ gì khi có một cô dâu mang thai với người khác trước hôn nhân? Nếu sinh con ra và gửi đi, để số phận của đứa bé được quyết định bởi các cơ sở từ thiện, con có thể làm được không? Dù sao đứa bé cũng mang trong mình dòng máu của gia đình chúng ta, của người chồng đã yêu thương và bảo vệ con. Con có thể lòng bỏ rơi nó sao Hà?
Tôi nhìn vào bức ảnh của chồng, anh vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng như vậy.
- Thưa mẹ, nhưng bao lâu là một thời gian ạ? Mẹ cũng hiểu với tình hình hiện tại của con, việc nuôi dạy một đứa trẻ không phải là dễ dàng.
- Chỉ cần Linh Lan gia nhập gia đình chồng, vài tháng sau cô sẽ tìm cách đưa em bé về sống cùng và sẽ nhận làm con nuôi. Còn về chi phí, Hà à, con không cần lo lắng quá. Linh Lan sẽ gửi tiền hằng tháng cho con, bao gồm cả chi phí chăm sóc đứa trẻ.
- Dạ nhưng…
- Chỉ vài tháng thôi Hà. Mẹ tin con có thể làm được, và mẹ không có ai khác để giao phó việc này ngoài con. Chẳng lẽ con không mơ ước được ôm một đứa bé còn non trong lòng, chăm sóc và yêu thương nó như một người mẹ thực sự sao?
Câu nói của mẹ chồng làm tim tôi đập mạnh hơn. Tôi đã từng mơ ước điều đó, không chỉ một lần mà là nhiều lần. Ba năm sống cùng chồng, tôi luôn hy vọng mình sẽ có tin vui, nhưng lại luôn bị thất vọng. Khi đi khám sức khỏe, tôi nhận được tin tức không may, tôi mắc chứng tử cung lạnh, rất khó có thể mang thai. Điều này khiến mẹ chồng tôi ngày càng tỏ ra lạnh lùng với tôi, và chồng tôi, mặc dù anh vẫn luôn an ủi và chăm sóc tôi, nhưng tôi biết, anh cũng rất buồn. Huống hồ, anh là con trai duy nhất trong gia đình, phải chịu áp lực nối dõi dòng dõi. Tôi tự trách mình, và cũng cảm thấy tương phùng với bản thân mình, ngay cả trách nhiệm thiêng liêng của phụ nữ là làm mẹ mà tôi cũng bị tước bỏ.
Mẹ chồng như đọc được suy nghĩ của tôi, bà nở nụ cười, đứng lên và nói:
- Vậy quyết định đã được đưa ra. Khi Linh Lan sinh, mẹ sẽ thông báo cho con.
Linh Lan bước theo sau mẹ, cô ta nhìn tôi với ánh mắt 'tôi đã biết điều đó sẽ xảy ra', cùng đôi môi cong lên, không quan tâm đến việc chào tạm biệt tôi dù chỉ một lời.