blogradio.vn - Ánh mắt của chị Hiền đã gây sự chú ý, nhưng dường như càng nhìn thì càng không thể hiểu, và càng nhìn thì càng bị lạc xa. Một bộ mặt với đôi mắt như vậy lại hiện lên trên gương mặt của một cô gái tưởng chừng như đơn giản đúng với bản chất của xứ Tây quê, nhưng thực ra không hợp tí nào.
Âm nhạc jazz du dương vang lên từ tòa lâu đài trắng nguy nga, sáng rực giữa rừng như một chiếc đèn lồng hoa lớn khiến không gian đêm trở nên nhộn nhịp hơn. Bước vào tòa lâu đài, sự xa hoa và lộng lẫy trở nên rõ ràng hơn. Tòa nhà lớn này được thiết kế theo lối kiến trúc Tây Âu với mái vòm hình cung tròn bao lấy một không gian đồng đều phía dưới. Bức tường vòng quanh tạo thành một hình tròn với bán kính bằng chiều dài của quả đồi. Các bức tranh được vẽ trên tường thể hiện một cái gì đó tinh tế và mơ mộng, thường thấy trong những bức tranh thuộc trường phái Ấn tượng của những thế kỷ trước. Đó là bức tranh về những đứa trẻ thiên thần có đôi cánh trắng sau lưng, như trong các câu chuyện thần thoại Hy Lạp. Lũ trẻ đang vui đùa với cung và mũi tên hình trái tim. Dường như người vẽ rất yêu thích thần Cupid và đam mê mãnh liệt với tình yêu.
Tại đại sảnh, một trăm người đang đứng xếp thành hình tròn để nhường chỗ cho một cặp đôi khiêu vũ. Người con trai cao to với vóc dáng an toàn, tay thô mạnh và có chút rám nắng vẫn đang ôm eo cô gái. Cô gái với nụ cười tươi nhưng đôi mắt trìu mến nhìn người đàn ông trước mặt. Một bên tay cô gái đặt lên vai người đàn ông, tay còn lại nắm chặt tay nàng mơ màng và nhỏ bé. Cả hai nhảy nhót theo nhịp điệu của âm nhạc, tà áo cô gái bay theo những cánh tay nhuần nhuyễn. Cô gái dường như đắm chìm trong cảm xúc của mình, quên hết mọi thứ xung quanh, chỉ còn lại người đàn ông dẫn dắt mọi người qua từng nốt nhạc.
Thời gian dường như trôi đi vô tận, cho đến khi…
- Nhành ơi! Nhành Nhành!
Một tiếng gọi quen thuộc vang lên, khiến cô gái tức thì quay đầu tìm kiếm. Cô nhớ ra điều gì đó và chạy đi, chỉ để lại một ánh mắt đầy nỗi niềm và mong mỏi cho chàng trai. Tiếng gọi ấy vẫn vang vọng như chuông báo hết giờ vậy, thúc đẩy cô giống như Lọ Lem vậy. Cô lao xuống cầu thang mặc kệ chàng trai đang đuổi theo sau. Bất ngờ, đôi giày thủy tinh rơi ra khỏi chân, lạc về phía sau. Cô bế tắc không biết phải làm gì, đến khi Nhành tỉnh dậy.
Nhành mở mắt, đôi mắt vẫn mờ mờ vì mất ngủ, ngáp một cái rồi vuốt vuốt mái tóc dài do gió làm xù. Nhành vẫn chưa hết buồn ngủ, nhớ về giấc mơ vừa rồi. Vậy là chỉ là giấc mơ. Nhưng mơ thì quá đẹp. Nhành nhớ lại cảm giác nhảy cùng hoàng tử và cười tươi với đôi mắt to của mình.
- Nhành! Dậy chưa?
Nhành bừng tỉnh, nhìn ra cửa sổ thấy chị Hiền đang đứng ngoài gọi.
- Chị đợi tí! Em sẽ xuống ngay!
Nhành nhanh chóng đứng dậy để dọn đồ. Tiếng xương răng kêu vang vọng do ngủ ngồi quá lâu, khiến Nhành nhăn mặt và nhớ nhắc mình không nên thức khuya đọc sách, mặc dù đã nhắc nhở không biết bao nhiêu lần trước đó. Nhành gấp cuốn sách đang đọc dang dở, bỏ vào cặp, vớt vài cây bút trên bàn và chiếc áo khoác treo trên móc rồi chạy xuống.
Nhành đưa xe đạp ra trước cửa, sau đó hai chị em cùng nhau đạp trên con đường vắng vẻ giữa phố thị sang trọng. Trên đường, chị Hiền hỏi:
- Lại ngủ quên vì đọc sách à?
Nhành quay lại, mỉm cười tỏa nắng và nói:
- Xin lỗi chị ạ.
Sau đó, Nhành vui vẻ chia sẻ với chị Hiền:
- Cuốn sách này thật sự hay, chị cho em mượn lâu lâu được không ạ?
Chị Hiền nhìn qua Nhành và bật cười:
- Ừ, mượn lâu cũng được, chị đọc xong rồi mà.
Nhành vui vẻ mỉm cười, cùng chị Hiền đạp xe đến lớp học thêm.
Học môn Vật Lý thực sự nhàm chán! Lời than thở cứ vang lên trong đầu Nhành suốt buổi học. Nhành cảm thấy buồn ngủ không thôi, đôi khi muốn nhắm mắt lại ngủ gục. Dù chị Hiền ngồi kế bên cố gắng nhắc nhở, Nhành vẫn không tỉnh táo hơn.
Nhành và chị Hiền là học sinh lớp 12. Chị Hiền lớn hơn Nhành một tuổi và từ miền Tây về. Vì hoàn cảnh gia đình, chị Hiền phải tới TP.HCM làm việc. Nhờ sự giúp đỡ của thầy Ngô, một người giáo viên nhiệt huyết, chị Hiền có cơ hội trở lại học. Nhành là học sinh của thầy Ngô. Hai chị em có cùng sở thích đọc sách, điều này đã kết nối họ lại gần nhau.
Nhành không ghét học hỏi. Cô ấy thích khám phá điều mới mẻ. Nhưng Nhành cảm thấy chán chường với việc học trên ghế nhà trường và cả việc đi học thêm nữa. Từ khi nào đó, Nhành nhận ra rằng học trên ghế nhà trường chỉ là sự cưỡng chế. Giáo viên dạy chỉ để chuẩn bị cho kỳ thi nên truyền đạt kiến thức một cách cơ hồ. Học sinh học theo kiến thức của giáo viên nhưng không thực sự hiểu. Họ chỉ học để đạt điểm số và thành tích. Nhành không ưa mối quan hệ này với hệ thống giáo dục. Mặc dù không phải ai cũng như vậy, thầy Ngô chẳng hạn, ông là một giáo viên nhiệt huyết, luôn tận tâm với học sinh, nhưng Nhành vẫn không thể không cảm thấy khó chịu với hệ thống giáo dục này.
Sau giờ học thêm, Nhành và chị Hiền vui vẻ rời khỏi lớp học. Nhành tự nhiên tỉnh táo hơn sau giấc ngủ ngắn, cùng chị Hiền đạp xe. Thay vì về nhà, họ đến một cây cầu nhỏ nằm xa đường lớn, nơi yên bình tránh xa sự ồn ào của thành phố, cũng là nơi hai chị em thường đến để trò chuyện và thư giãn.
Nhành nằm xuống bãi cỏ dưới chân cầu, thả lỏng cơ thể và phát ra một tiếng thở dài, giải phóng mọi căng thẳng. Chị Hiền ngồi bên cạnh, ánh mắt trách móc đã quen thuộc trên khuôn mặt:
- Thức khuya không tốt đâu, đừng thức quá muộn.
Nhành quay sang vui vẻ đáp:
- Dạ, em biết ạ.
Nhành lật người, rút sách ra từ ba lô.
- Hôm qua, em mới đọc phần Scarlett khiêu vũ cùng Rhett, trong khi vẫn đau buồn vì tang của Charles.
- À, đoạn đó à. – Chị Hiền tỏ ra hiểu rõ khi Ngành nhắc đến.
Cuốn sách mà Ngành đang đọc là tác phẩm kinh điển của Margaret Mitchell - “Cuốn theo chiều gió”. Chị Hiền đã dành rất nhiều tiền để sở hữu cuốn sách này. Dù thế giới đã phát triển công nghệ, cho phép đọc sách trên mạng, nhưng với những người như chị Hiền và Ngành, thích cảm giác đạp xe đạp hơn là sử dụng xe đạp điện, việc sở hữu một cuốn sách để đọc vẫn là niềm vui lớn của họ, thể hiện tình yêu với tri thức.
Ngành phấn khích chia sẻ với chị Hiền:
- Sau đó, em mơ thấy mình cũng khiêu vũ giống như vậy, chỉ khác là trong một bộ váy lộng lẫy mà Scarlett muốn mặc nhưng không thể. Em đã khiêu vũ cùng hoàng tử của mình, cảm giác thực sự rất hạnh phúc.
Ngành nhấn mạnh và phát ra tiếng rít khiến chị Hiền không giữ được nụ cười với sự ngộ nghĩnh này.
Nhành khẳng định rằng:
- Một ngày nào đó, em sẽ gặp được người phù hợp, người sẽ không ngần ngại vì bất cứ điều gì chỉ để có thể khiến em hạnh phúc.