Trên blogradio.vn, ánh sáng và niềm vui dường như tỏa sáng trong đêm này. Trong số họ, có lẽ chỉ có khuôn mặt u ám của tôi là không hợp với không khí của buổi tiệc.
Tạm biệt Sài Gòn, tôi lên vùng Tây Nguyên, nơi nắng và gió đầy, liệu trái tim tôi có được chữa lành, bỏ lại quá khứ...
Tôi quan sát Liên, một cô gái có đôi mắt sáng láng, làn da rạng rỡ. Liên khiến người đối diện cảm thấy ấm áp ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhìn từ bên ngoài, tôi không nghĩ rằng Liên đã trên hai mươi, nên tôi cảm thấy như có thêm một đứa em gái tuổi teen thay vì một đồng nghiệp. Liên có vẻ nhận ra suy nghĩ của tôi, cô ấy nhìn tôi và đưa ra một câu hỏi đầy sắc bén:
- Anh đã ở Sài Gòn ba năm và trở lại đây được một năm rồi! Anh sắp hai lăm tuổi rồi đấy.
Tôi cảm thấy hơi bối rối.
Tôi gặp Liên trong chuyến công tác đến Buôn Ma Thuột, cô ấy là đồng đội của tôi trong một dự án khách sạn. Tôi rời Sài Gòn đi, đơn giản vì những chuyện tình cảm như bao người. Người yêu cũ, hay đúng hơn là người tôi vẫn yêu, Ly gửi cho tôi thiệp cưới của cô ấy được tổ chức vào đầu năm sau. Tim tôi tan ra từng mảnh. Tôi nhìn thấy Ly, mặc chiếc váy cưới, đẹp tựa thiên thần, tóc dài mềm mượt bay bay trên chiếc váy trắng, lấp lánh. Tôi định tiến đến, nhưng một người lạ mặt xuất hiện. Ly đi qua tôi, nắm lấy tay người lạ, lạnh lùng như không nhìn thấy tôi. Tôi tỉnh dậy hoảng sợ, mới nhận ra rằng mình và Ly đã trở lại làm bạn, tôi đã mơ về cô ấy làm gì chứ?
Buôn Ma Thuột nhỏ bé hơn so với tưởng tượng của tôi, chỉ vài con đường chính, vòng quanh chỉ có vài con phố nhỏ tấp nập. Tôi ở nhờ nhà bác, anh trai họ của bố tôi đã định cư ở Buôn Ma Thuột hơn hai mươi năm. Bác cho tôi ở trên căn gác nhỏ, màu vàng phai, những vết ố nâu, những vết nứt trên tường tạo nên vẻ cũ kỹ, hoài niệm. Khi mặt trời lặn, Buôn Ma Thuột trở lạnh, những đêm tháng mười một bắt đầu, gió lạnh thổi vào khung cửa gỗ rộng lớn, như tiếng đập cửa của những con quỷ đói, như đang muốn xé tôi ra. Gió vòi vọi suốt đêm, làm tôi cảm thấy lạc lõng và bị bỏ rơi giữa bốn bức tường ố cũ.
- Anh Nam! Anh có nghe em nói không vậy?
- Ừ! - Tôi lúng túng, nhìn Liên đang chỉ vào và nói điều gì đó, hình như tôi đã bỏ lỡ.
- Anh để em nói một mình từ hồi nãy, em biết mình nói nhiều nhưng không đến nỗi ghét chẳng thèm nghe đâu. - Liên nhấn mạnh, vẻ giận dỗi.
- Vậy à? Xin lỗi em. - Tôi xấu hổ trả lời.
- Dường như anh không nuối tiếc nhiều, nhưng chúng ta tiếp tục làm việc thôi.
Tôi nhìn theo hướng cánh tay bé nhỏ của Liên chỉ ra xa. Màu vàng xám khô cằn lan tỏa trên đám cỏ rậm, bao quanh bốn phía, mặc dù không còn sức sống nhưng từ xa, chúng vẫn giữ được vẻ mềm mượt trong gió và nắng. Một số căn nhà nhỏ nhắn nhô lên trên miền đất, yên tĩnh và cô đơn.
- Nơi này địa hình phẳng lặng, chỉ cách siêu thị năm phút, trung tâm mười phút, sân bay mười lăm phút. Giá đất cao, chỉ có người giàu mới dám mua. Chỉ trong vài năm, đã có hai siêu thị lớn mọc lên xung quanh đây. Tương lai, đây sẽ là nơi nhiều nhà cửa và biệt thự xuất hiện. - Liên giải thích.
- Ừ! - Tôi nhẹ nhàng trả lời. Gió rít cuốn vào tôi, mạnh mẽ và cuốn hút. Chúng chỉ khiến tôi lo lắng khi mặt trời lặn. Khi đó, gió trở thành con quái vật hung dữ, muốn nuốt chửng mọi thứ.