Từ khi còn nhỏ, tôi luôn ước rằng khi lớn lên, tôi sẽ quan tâm và yêu thương bố mẹ nhiều hơn. Nhưng khi thời gian trôi đi, tôi lại lạc quan vào cuộc sống hối hả và quên mất đi giá trị thiêng liêng của gia đình.
Đôi khi, tôi muốn gọi về nhà để chia sẻ những niềm vui và nỗi buồn trong cuộc sống với mẹ. Nhưng công việc thường khiến tôi bận rộn và chỉ muốn nghỉ ngơi khi đã làm xong mọi việc.
Cuộc sống của tôi, giống như nhiều người trẻ khác, đầy những nỗ lực để tự lập và thể hiện bản thân, nhưng đôi khi, chúng ta cũng cần nhớ đến nguồn gốc và giá trị của mình - gia đình.
'Yêu thương không chỉ là lời nói, mà còn là cả cuộc sống bên nhau'
Ngày xưa, mẹ thường dặn tôi câu này. Nhưng giờ đây, sau những tháng ngày sống chậm lại do Đại dịch Covid, tôi mới thực sự hiểu được ý nghĩa sâu sắc của câu nói đó. Gia đình là nơi tôi tìm thấy sự bình yên và sự mong chờ khi trở về.
Yêu thương không chỉ là lời nói, mà còn là cả cuộc sống bên nhau, sẻ chia và hiểu biết lẫn nhau.Tuổi trẻ là để trải nghiệm, để sống hết mình, nhưng đôi khi, ta cũng cần nhớ đến gia đình - nơi chứa đựng những giá trị thực sự quan trọng trong cuộc sống.
Tuổi trẻ là để thưởng thức, để mạnh mẽ theo đuổi đam mê, nhưng đừng quên rằng gia đình luôn là điểm dừng và nguồn cảm hứng trong cuộc sống.Bước đi ngược lại, có ai chờ ta ở đây?
Mọi người đều nói đúng, cuộc vui nào cũng sẽ có lúc tan và nơi ta trở về sau mỗi cuộc vui đó chính là nơi gọi là gia đình bình yên.Bạn bè thường là những mối quan hệ có thời hạn, có qua, có lại, nhưng gia đình luôn là nơi yêu thương, che chở và chấp nhận ta không điều kiện.
Để trở thành một con người'điên loạn'
Trong gia đình hiện tại, tôi cũng đã có những kí ức, những khoảnh khắc lầm lỗi mà chỉ có bố mẹ có thể tha thứ cho tôi. Câu chuyện đó diễn ra vào những ngày đầu năm, đó là những ngày hạnh phúc và ấm áp nhất, là những ngày quây quần bên gia đình, ôn lại những chuyện của năm cũ và đón chào một năm mới với rất nhiều niềm vui và hy vọng. Nhưng trong gia đình tôi, chỉ có ba mẹ và con, luôn an ủi và che chở lẫn nhau. Nhiều năm trôi qua nhưng năm nay có vẻ đặc biệt hơn, tôi đã lớn và hiểu biết hơn về cuộc sống. Bố tôi vẫn bận rộn với những cuộc vui cùng bạn bè và đồng nghiệp, coi trò chơi là ưu tiên hơn cả gia đình.Dù vậy, mỗi khi Tết đến, anh em chúng tôi vẫn có những khoảnh khắc ấm áp bên mẹ, bên ông bà. Dường như chỉ có điều đó, nhưng khi không khí Tết tan đi, cuộc sống trở lại như bình thường, bố tôi lại đem về cho gia đình một khoản nợ lớn. Dù biết đó là lỗi của bố, nhưng bố vẫn giải quyết mọi việc một cách âm thầm, không muốn liên lụy đến vợ con. Tôi vẫn giận bố lắm. Nhìn thấy mẹ yên bình trong nhà, tôi thương mẹ vô cùng. Từ đó, tôi đã nhiều lần muốn nghiêm túc nói chuyện với bố, nhưng chưa bao giờ được. Tôi không hiểu tại sao nước mắt lại rơi, nhưng tôi tin bố cũng đã suy nghĩ rất nhiều.
Tôi luôn muốn bày tỏ lòng biết ơn bố nhiều hơn, cảm ơn bố vì đã đến, vì đã là bố của tôi, và vì đã luôn chịu trách nhiệm với gia đình. Nhưng đến lúc này, tôi vẫn cảm thấy thiếu một chút tình thương từ bố. Cảm ơn và xin lỗi bố vì tất cả!
Có những lúc bố mẹ nói những điều khó nghe, nhưng bên trong họ luôn muốn điều tốt nhất cho con của mình. Lắng nghe là cách duy nhất để thấu hiểu tâm hồn người mình yêu thương. Hãy học cách kiên nhẫn lắng nghe và chia sẻ với bố mẹ.
Tác Giả: Phương Thảo