Khám phá câu chuyện Chiếc lược ngà qua lời kể của bác Ba
Tác phẩm Chiếc lược ngà của nhà văn Nguyễn Quang Sáng nổi bật với thông điệp mạnh mẽ về sự tàn khốc của chiến tranh và tình yêu thương gia đình. Nhân vật bác Ba, với vai trò là người chứng kiến toàn bộ câu chuyện giữa bố con ông Sáu, sẽ giúp các em có cái nhìn toàn diện và sâu sắc hơn về câu chuyện.
Tôi là bác Ba, một người lính về hưu đã lâu. Những ký ức về thời gian chiến đấu cùng đồng đội vẫn còn vẹn nguyên. Chiến tranh đã gây ra nhiều mất mát và đau thương. Trong số hàng nghìn câu chuyện và đồng đội đã ngã xuống, có một kỷ niệm đặc biệt mà tôi không thể quên. Vào những ngày đầu chiến đấu, anh Sáu - người đã giúp đỡ tôi rất nhiều - đã trở thành một người anh thân thiết. Tôi biết anh Sáu có một gia đình với vợ và một đứa con nhỏ.
Sau một thời gian dài, chúng tôi được nghỉ phép và anh Sáu đã mời tôi về thăm quê. Trong suốt chuyến về, anh không ngừng nhìn vào bức ảnh của con gái và mỉm cười. Đã tám năm kể từ khi anh ra chiến trường, khi đó con gái anh mới chỉ là một đứa bé chưa đầy một tuổi. Anh chắc chắn đang tưởng tượng khoảnh khắc gặp lại con, khi bé sẽ vui mừng ôm lấy anh sau bao ngày xa cách.
Khi về đến nhà, anh vội vàng nhảy lên bờ để tìm con. Thấy anh, con bé hoảng hốt bỏ chạy vào trong. Anh đứng sững lại, ánh mắt đầy sự hụt hẫng và thất vọng, tay buông thõng như không còn sức lực.
Trong suốt kỳ nghỉ phép, anh chỉ ao ước con gọi mình là ba, nhưng nó không chịu. Dù anh ở bên cạnh suốt ngày, quan tâm và vỗ về, con bé vẫn giữ khoảng cách. Dù chị Sáu đã giải thích và dọa dẫm, nó vẫn im lặng, không chịu nói gì. Trước thái độ cứng đầu của con, anh Sáu cảm thấy bất lực và buồn bã, nước mắt anh lăn dài.
Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ phép, trong bữa cơm chia tay, anh Sáu gắp cho con gái một quả trứng cá lớn để vào chén. Con bé bất ngờ hất trứng ra ngoài, làm cơm văng tung tóe. Anh Sáu tức giận, không kịp suy nghĩ đã đánh vào mông con bé. Không khí bữa ăn trở nên căng thẳng. Dù tôi nghĩ rằng nó có thể đạp đổ mâm cơm hoặc bỏ chạy, nó lại yên lặng gắp trứng cá bỏ vào chén rồi ra bến xuồng. Nó lấy dầm bơi qua sông sang nhà ngoại, méc với ngoại và khóc. Chiều hôm đó, dù chị Sáu cố dỗ dành, nó vẫn không chịu về. Ngày hôm sau, chúng tôi phải lên đường và đó là đêm cuối cùng của anh chị, chị Sáu cũng không muốn ép nó về.
Những ngày nghỉ phép ngắn ngủi trôi qua và đến lúc chúng tôi phải trở lại đơn vị. Tôi hiểu rằng anh Sáu rất buồn. Sau nhiều năm chờ đợi để về thăm con và mong mỏi được nghe con gọi mình là ba, nhưng cuộc đời lại không như mong đợi.
Sáng hôm chúng tôi rời đi, nhiều người ra tiễn chúng tôi. Anh Sáu đứng từ xa nhìn con bé nép sau cánh cửa, anh nghẹn ngào nói: 'Ba đi nhé con.' Có lẽ chỉ khi sắp chia xa, con bé mới nhận thức rõ tình cha con. Nó gọi to 'ba' thật lâu và khóc nức nở. Tiếng gọi của nó xé tan sự im lặng, nghe thật đau lòng. Đó là tiếng 'ba' mà nó đã dồn nén bấy lâu, nó vừa gọi vừa chạy đến, ôm chặt lấy cổ ba, không cho anh Sáu đi. Nó hôn ba khắp nơi, từ tóc, cổ, vai đến vết thẹo dài trên má của anh Sáu.
Chúng tôi đứng im lặng quan sát, nhận ra rằng bà ngoại đã giải thích cho con bé về vết thẹo dài trên mặt anh Sáu, lý do con không gọi anh là ba. Giờ đây, con bé đã hiểu và càng thêm yêu quý và tự hào về người cha của mình.
Con bé không muốn anh Sáu rời đi, nó muốn anh ở lại nhà. Dù anh hứa sẽ trở về, nó vẫn không đồng ý. Sự kiên quyết của nó thật dễ hiểu, khi mà bao lâu nay nó mới gặp lại ba, làm sao nó có thể để ba đi được. Bà ngoại phải dỗ dành lâu lắm, anh Sáu hứa sẽ mua cho con bé một chiếc lược. Cuối cùng, chúng tôi phải lên đường trở lại chiến trường. Tôi thấy anh Sáu chưa bao giờ vui đến thế. Có lẽ đây là điều anh mong mỏi từ lâu, được ôm con ruột và nghe con gọi ba, nhưng chiến tranh đã làm gián đoạn tình cảm cha con.
Trong chiến khu, anh Sáu luôn nhớ về con. Trong một lần hành quân, anh nhặt được một khúc ngà voi và nhớ lời hứa với con, anh dùng khúc ngà để làm chiếc lược. Anh làm rất tỉ mỉ và cẩn trọng, mọi yêu thương dành cho con gái đều gửi gắm vào đó. Khi hoàn thành, anh chải tóc để lược thêm bóng rồi giữ trong lòng như ôm đứa con của mình. Anh hy vọng Thu sẽ rất thích món quà này và mong ngày trở về để chải tóc cho con bằng chiếc lược ấy.
Tuy nhiên, chiến tranh không thể lường trước điều gì và cái chết có thể đến bất cứ lúc nào. Khi anh Sáu chưa kịp gặp lại con, anh đã hy sinh. Trong một trận càn quét lớn, anh bị trúng đạn ở ngực, trước khi qua đời, anh giữ chặt chiếc lược và dặn tôi phải mang về cho con gái. Cảnh tượng đồng đội ra đi trước mắt tôi thật ám ảnh, đến giờ tôi vẫn mơ thấy điều đó. Tôi hứa với anh: 'Yên tâm, tôi sẽ trao tận tay cho con gái anh.'
Thời gian trôi qua, cuộc chiến ngày càng ác liệt. Tôi di chuyển từ vùng này sang vùng khác, không thể về phép, nhưng vẫn luôn lo lắng vì chưa thực hiện được lời hứa với anh Sáu. Một ngày, trong chuyến công tác ở vùng tạm chiếm, tôi tình cờ gặp lại Thu. Con bé giờ đã trưởng thành, trở thành thiếu nữ và làm giao liên ở Đồng Tháp Mười. Dù đã lớn hơn nhiều so với lần đầu tôi gặp, nó vẫn giống mẹ về vẻ ngoài, nhưng tính cách rắn rỏi và dũng cảm lại giống hệt anh Sáu. Khi nghe tôi kể về cha nó, Thu nghẹn ngào cầm kỷ vật của cha trong tay.
Dù chiến tranh đã qua nhiều năm, câu chuyện về đồng đội tên Sáu vẫn luôn in đậm trong tâm trí tôi. Thực tế có thể thay đổi, thời gian có thể trôi qua, nhưng tình cảm gia đình, dòng máu ruột thịt thì mãi mãi không đổi. Mặc dù nhiều người chỉ trích Thu vì đã làm phiền lòng anh Sáu, tôi lại cảm thấy đồng cảm với con bé. Có lẽ Thu yêu ba mình hơn những gì anh Sáu nghĩ, chỉ là chiến tranh quá khắc nghiệt, làm cho khoảng cách giữa hai cha con ngày càng xa. Nhưng dù thế nào, sợi dây máu mủ vẫn mãi mãi kết nối họ.
Dưới đây là bài văn mẫu đóng vai bác Ba kể lại câu chuyện Chiếc lược ngà mà Mytour gửi đến bạn đọc. Hy vọng bài viết sẽ là tài liệu tham khảo hữu ích cho bạn. Chúc bạn học tập hiệu quả.