Gửi người - người đã bước vào cuộc đời em với hi vọng và chờ đợi. Đây là lời từ biệt cuối cùng, em muốn thông báo với anh rằng từ bây giờ, em sẽ không còn đi tìm anh nữa.
Em bước vào cuộc sống này với niềm tin rằng sẽ có một người hiểu và chia sẻ. Em tìm kiếm hối hả nhưng chỉ nhận lại những bài học đau lòng. Mỗi lần kết thúc là một bài học, em học được cách tự mình đứng lên sau mỗi lần vấp ngã.
Hôm nay, em cảm thấy buồn lạ thường. Em nhìn vào ước mơ nhưng không còn muốn theo đuổi nữa. Em đã từ bỏ việc tìm kiếm anh.
Anh ơi, nếu anh thực sự là định mệnh của em. Em tự hỏi, liệu anh cũng đang tìm kiếm một tri kỷ để thấu hiểu và ủ ấm trái tim anh không? Nếu việc tìm kiếm anh và em đều mang đến vô vàn đau thương, liệu chúng ta có nên dừng lại không? Hãy dừng lại và không đi tìm kiếm nữa.
Sau tất cả, ...
Ai sẽ hiểu được nỗi cô đơn sâu thẳm trong em? Chính em.
Ai sẽ lắng nghe em nói? Chính em.
Ai sẽ vỗ về em? Chính em.
Ai sẽ bảo vệ em? Vẫn là chính em.
Và dĩ nhiên...
Đôi khi cũng có người hiểu được một phần nào nỗi cô đơn trong em.
Đôi khi cũng có người lắng nghe em kể.
Đôi khi cũng có người đứng đằng sau em, ủ ấm và an ủi.
Cũng có lúc có người bảo vệ em.
Chỉ là...
Đó có thể là bất cứ ai xuất hiện trong cuộc đời em. Thậm chí không cần phải là người. Một bông hoa, một cây cỏ, hay một dòng sông. Đôi khi con người gây cho em mệt mỏi, và lúc đó, em cần một điều gì đó không đòi hỏi, không phán xét. Em đã đến một giai đoạn không cần anh là người duy nhất mang lại những điều đó cho em nữa.
Và cuối cùng thì...
Ai sẽ hiểu được nỗi cô đơn sâu thẳm trong anh? Chính anh.
Ai sẽ lắng nghe anh? Vẫn là chính anh.
Ai sẽ ủ ấm trái tim anh khi yếu lòng? Vẫn là chính anh.
Và dĩ nhiên...
Đôi khi cũng có người hiểu được một phần nào nỗi cô độc trong anh.
Đôi khi cũng có người lắng nghe anh kể.
Cũng có lúc có người vỗ về anh.
Cũng có lúc có người ấm áp trái tim anh khi anh yếu lòng.
Chỉ là...
Người đó không nhất thiết phải là em nữa, có thể là bất cứ ai đi ngang qua cuộc đời anh. Và đôi khi không cần là người, có thể là một thú cưng, một làn gió, một bãi cỏ. Đôi khi con tim anh cần sự ấm áp từ bất cứ điều gì. Khi con người tranh đấu quá nhiều, anh muốn rời đi nơi không ai làm phiền. Rồi anh đến một giai đoạn không cần em là người duy nhất mang lại những điều ấy cho anh nữa.
Đến lúc đó, ta không cần tìm kiếm nhau nữa. Ta không còn cảm thấy thiếu thốn như lúc đầu bước vào cuộc đời. Có lẽ ta đã đầy đủ, như trong em đã có anh và trong anh đã có em. Nếu ta là định mệnh của nhau, thì có lẽ từ đầu chúng ta đã thuộc về nhau rồi? Cảm giác thiếu thốn chỉ là ảo ảnh chăng?