Tuổi trẻ của tôi, nghe như tôi đã già, nhưng không phải vậy, tôi vẫn còn rất trẻ, tôi chỉ mới hai mươi sáu tuổi. Tôi không viết về tuổi trẻ đã qua, mà là viết cho chính tuổi trẻ hiện tại của mình và những năm tháng tuổi trẻ sôi nổi phía trước.
Tuổi trẻ của tôi, nghe như tôi đã già, nhưng không phải vậy, tôi vẫn còn rất trẻ, tôi chỉ mới hai mươi sáu tuổi. Tôi không viết về tuổi trẻ đã qua, mà là viết cho chính tuổi trẻ hiện tại của mình và những năm tháng tuổi trẻ sôi nổi phía trước.
“Lòng ta hằng mong muốn và ước mơ”
Bàn tay kiên định giương cao ngọn cờ”
Để quê hương vững bền qua muôn đời
Dẫu trời cao sánh ngời với hàng vạn vì sao
Bao nhiêu gió tuyết rơi rào không làm nên gì
Giữa bóng đêm vắng ngời không có ngôi sao nào tỏa sáng
Hòa mình vào giai điệu, hòa mình vào nhịp điệu
Nhấc chân bước, dẫn lối trên con đường xa xôi.
Bước vững, tiến xa, không ngừng đi lên
Không chấp nhận sự yếu đuối với ánh mắt sáng lên
Tim vẫn đập theo nhịp sống cùng nhau
Với tinh thần kiên cường, ta cùng nhau tiến lên.”
Trích từ ca khúc “Tuổi trẻ nhiệt huyết”
Khi đọc những dòng này, khi cầm trên tay cuốn Sống mãi với nỗi buồn của Ernest Hemingway, tôi bất giác suy ngẫm về thời trẻ thời đại tôi đã trải qua.
“Tuổi trẻ nhiệt huyết” hoặc Tự Kiêng từ Cuộc chiến đau thương, đại diện cho tinh thần yêu nước sâu sắc của một thế hệ trẻ, bài hát này thuộc về thanh niên Liên Xô, trong khi Tự Kiêng là biểu tượng của thế hệ trẻ Việt Nam chống chọi với bom đạn chiến tranh để thống nhất quê hương, thế hệ trẻ sẵn lòng cầm bút, dốc lòng yêu nước, sẵn sàng hy sinh máu vàng để bảo vệ mảnh đất thân thương.”