blogradio.vn - Gặp họ, những điều làm tôi không thoải mái, tôi tức giận, tôi có thể giải tỏa, tôi không cần che giấu bản thân, muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, chỉ trong nháy mắt tôi trở thành chính mình. Có vẻ như, có những thứ vẫn nguyên vẹn như vậy đó, phải không? Chỉ có tôi nghĩ chúng thay đổi thôi.
Gửi cho cậu – tuổi mười bảy kia ơi!
Khi cầm lá thư này trên tay có lẽ cậu đang tự hỏi tôi là ai phải không? Không ai khác, tôi là cậu của một năm sau này đấy. Lý do tôi viết thư cho cậu là vì tôi nhớ cậu và muốn chia sẻ một vài suy nghĩ với cậu, vậy nên hãy đọc hết thư này nhé!
Khi viết thư này cho cậu, tôi cũng hiểu rằng cậu muốn biết điều gì. Chúc mừng cậu, đúng như mong đợi, tôi đã là sinh viên năm nhất ngành Báo Chí, khoa Ngữ Văn, trường Đại Học Sư Phạm Đà Nẵng, và tôi đang học rất tốt. Tôi đoán bây giờ cậu cũng vui vẻ khi biết điều đó và tôi cũng vậy, như khi tôi nhận giấy báo trúng tuyển!
Nhưng những điều muốn nói với cậu không chỉ dừng lại ở đó, còn nhiều hơn thế. Cậu biết không, một năm – chỉ một năm thôi nhưng thời gian thay đổi con người nhanh quá, tôi nghĩ rằng cậu của tôi mười bảy tuổi, sẽ không biết tôi sẽ thay đổi như thế nào đâu. Vừa vui vừa buồn đấy cậu ạ. Vui vì tôi đã trưởng thành hơn, hiểu biết nhiều hơn, tôi được sống và tiếp xúc với những con người tuyệt vời trong môi trường mới. Còn buồn là vì, tôi không thể giữ cậu trong lòng, tôi của mười tám tuổi không còn là tôi của mười bảy tuổi.
Lúc trẻ trung, tôi sống hết mình trong hiện tại mà không quá quan tâm đến những điều xung quanh. Cuộc sống học sinh, tôi là một cậu bé, chỉ biết sống và thưởng thức cuộc sống hiện tại. Tôi có bạn bè, gia đình, và tất cả những gì tôi cần, và tôi nghĩ rằng đó là đủ. Nhưng rồi thực tế đánh thức tôi. Cuộc sống không dễ dàng như tôi tưởng. Nó gây ra những cú sốc, khiến tôi đau đớn. Tôi muốn trở lại thời gian của mình, thời gian khi tôi là một cậu bé tuổi mười bảy, vô lo vô nghĩ.
Tôi tự hỏi tôi đã thay đổi như thế nào. Tôi không biết. Tôi không còn là cậu bé ngày nào nữa. Cuộc sống của tôi bây giờ như một kịch bản đã được viết sẵn. Tôi phải tuân theo nó, dù tôi không muốn. Mỗi ngày, tôi phải tuân thủ lịch trình, và tôi phải chịu áp lực về tiền bạc. Học đại học không dễ dàng. Kiến thức là quá nhiều và tôi cảm thấy mình vẫn chưa quen. Tôi phải làm việc để kiếm tiền, mặc dù đôi khi rất khó khăn.
Đôi khi tôi không nhận ra chính mình nữa. Tôi thấy mình giả dối. Trong một môi trường mới, tôi lo lắng và cố che giấu bản thân. Tôi mang mặt nạ. Trước đây, tôi thẳng thắn, nhưng bây giờ, tôi không thể thể hiện cảm xúc của mình. Tôi phải làm việc với những khách hàng khó tính, phải cười và xin lỗi, ngay cả khi không phải lỗi của tôi.
Cuộc sống đầy áp lực. Mỗi ngày, tôi phải dành nhiều thời gian để đi lại giữa nhà, trường, và nơi ở. Ban đầu, tôi cảm thấy mệt mỏi và đau đớn, nhưng tôi phải tiếp tục. Tôi không thể bỏ cuộc. Tôi đã học được từ kinh nghiệm, không còn xem thời gian học là thứ dễ dàng. Tôi có những mục tiêu và tôi phải cố gắng hoàn thành chúng. Nhưng đôi khi, tôi bỏ lỡ thời gian cho bản thân, bỏ lỡ những cuộc hẹn với bạn bè. Cuộc sống mới đòi hỏi nhiều từ tôi, và tôi đã phải thích nghi.