Sau khi tốt nghiệp cấp 3, tôi vẫn bị mơ hồ với câu hỏi: Tôi là ai, Tại sao tôi tồn tại, và Tôi sẽ làm gì?
Tốt nghiệp đại học, tôi vẫn chưa chắc chắn rằng mình biết câu trả lời cho ba câu hỏi này.
Sau vài năm làm việc, tôi vẫn còn mơ hồ về việc mình có thể biết câu trả lời.
Nhưng giờ đây, tôi tin rằng ba cuốn sách sau đây đã giúp tôi làm sáng tỏ hơn với ba câu hỏi đó. Cuốn đầu tiên là của một phụ nữ Nhật Bản 40 tuổi, cuốn thứ hai từ một phụ nữ gốc Trung Quốc mang quốc tịch Mỹ, và người cuối cùng là cựu Phu nhân đệ nhất của Hoa Kỳ.
Nàng Murata Sayaka - Nữ chủ cửa hàng tiện lợi
Chỉ mất 4 giờ để đọc xong cuốn sách này. Đừng tìm kiếm câu chuyện lãng mạn dài dòng ở đây. Báo chí gọi đây là 'tình yêu sét đánh', nhưng trong sách, chỉ là cuộc đời thôi.
Cuốn sách bắt đầu với sự khẳng định về một người phụ nữ không giống ai. Nhưng khi đọc, bạn sẽ nhận ra mình trong những điều không giống ai của cô gái 36 tuổi, đã làm việc bán thời gian trong cửa hàng tiện lợi suốt 18 năm. Ai không từng lo sợ mình là người ngoài cuộc? Ai chưa từng cố gắng để hòa mình vào xã hội? Ai không muốn trở nên bình thường? Thế giới này chạy theo những luật lệ của những người không giống ai, nhưng đang cố gắng trở nên bình thường.
Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên tôi nhận ra sự không giống ai trong suy nghĩ của mình, trong một bữa cơm gia đình. Đó không chỉ là lần đầu tiên, và không chỉ một lần duy nhất, tôi thấy sự tức giận trong mắt của cha tôi khi ông nói với tôi về sự phản đối của tôi với những gì mà xã hội đang tin. Chỉ vì một bài văn mà tôi được điểm cao, tôi đã bày tỏ ý kiến mạnh mẽ về chủ đề 'thời đại tạo anh hùng' và mong muốn trở thành một trong số họ. Nhưng chưa kịp nói xong, tôi đã nhìn thấy ánh mắt bàng hoàng của cha tôi.
Ngày càng lớn, tôi càng tìm ra nhiều cách để thể hiện sự phản đối, và việc trợn mắt có lẽ là cách mạnh mẽ nhất, cùng với việc lườm, lơ, nhíu mày, hay thậm chí là lời nói, chữ viết, email... Nhưng ngày đó, tôi chưa hiểu tại sao cha tôi, một người lớn tuổi, luôn tin rằng chỉ có những kẻ phạm tội mới có thể là 'người tạo thời thế'. Trong khi ở Nhật Bản, bà mẹ có thể chỉ nhìn con trẻ khác biệt với sự lo lắng, thì ở Việt Nam, chúng ta có thể bạo hành con cái mà không nghĩ đến hậu quả.
Bây giờ, tôi có thể thản nhiên không trách bản thân và hiểu thông cảm cho ba mẹ tôi vì luôn tuân theo những tiêu chuẩn xã hội.
Bạn có gọi Bác Hồ là kẻ cướp hay anh hùng khi người đó dám đứng lên và lãnh đạo cách mạng, mang lại sự độc lập, tự do và hạnh phúc? Hay đó chỉ là cuộc đấu tranh trong thời đại và Bác may mắn là một trong số những người đi đầu trong cuộc giải phóng, tạo nên những anh hùng?
Nói chung, việc được xem là bình thường hay bất thường chỉ là cách con người ứng xử trước áp lực từ những thế lực lớn hơn, và việc tuân thủ sẽ được coi là bình thường. Vì một chút bình yên, hãy tiếp tục làm những điều bình thường.
Cô gái Nhật bản biểu hiện sự không giống ai trong câu chuyện của mình như thế nào? Dù cô ấy chọn cách nào, cô đã gián tiếp trả lời ba câu hỏi quan trọng trong cuộc đời.
Những tia lửa lang thang - Tác giả: Celeste Ng
Cuộc đời không phải lúc nào cũng màu hồng, và những nhà văn cũng chọn màu sắc của câu chuyện theo cách riêng của họ.
Viết một bài cảm nhận, phiêu lưu hoặc sáng tạo có thể đủ. Nhưng để tạo ra những tác phẩm như của Dan Brown, Haruki Murakami,... thì cần nhiều hơn chỉ là trí tưởng tượng.
Không có gì ngạc nhiên khi các nhà văn thành công thường là những người trưởng thành, như tác giả Rừng Na Uy, tác giả Harry Potter,... Họ sống đủ lâu để có cái nhìn trung lập hơn, không quá mãnh liệt, không non nớt như những tác phẩm của giới trẻ. Kết quả của sự trưởng thành là những tác phẩm như Oxford yêu thương, Gào, Tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu,... chỉ là những giai điệu mong manh, vang lên rồi tan biến hoàn toàn khi chúng ta trải qua những biến động của cuộc đời.
Những tia lửa lưu lạc của Celeste Ng mang màu xám. Ban đầu tôi đã nói rằng màu sắc phản ánh lựa chọn của tác giả, nhưng có thể không đúng. Nó cũng phản ánh môi trường và hoàn cảnh sống. Celeste Ng, một người Mỹ gốc Hoa, hiểu rõ vấn đề phân biệt chủng tộc ở Mỹ. Nếu người Việt sống ở Nhật theo chính sách mở cửa dành cho dân số trẻ, liệu những đứa trẻ Việt sinh ra ở Nhật có bị phân biệt đối xử không? Lương của họ có bằng người Nhật không? Hay là bằng người mẹ sinh ra họ ở Nhật?
Sinh ra trong hoàn cảnh như Celeste Ng, nếu không có một giọng văn tự nhiên và sống động, tôi tin rằng các tác phẩm nổi tiếng của chị sẽ không bao giờ ra đời. Lạc quan sinh ra từ niềm tin và hy vọng vượt qua hoàn cảnh sẽ khác biệt so với lạc quan không nhận ra những điều tốt đẹp xung quanh. Sự lãng mạn của một nhà văn có thể đến từ niềm tin và trí tưởng tượng vượt qua mọi thử thách.
Lựa chọn lạc quan và tin tưởng vào cuộc sống là cách mà người Mỹ gốc Hoa trả lời câu hỏi 'Tôi sẽ là ai'.
Chất - Michelle Obama
Hành trình tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi 'Tôi sẽ là ai' của người Trung Quốc ở đất khách mang màu xám. Vậy còn của người da đen ở Mỹ sẽ mang màu gì?
Màu trắng - biểu tượng của hy vọng. Bà và chồng bà hiểu rõ nhất bức tranh u tối của người Mỹ gốc Phi trên đất Mỹ, nhưng 'hi vọng' là điều duy nhất họ tin để cùng nhau vượt qua sau 8 năm Barack làm tổng thống.
Nếu hai cuốn sách kia chỉ tìm kiếm bản ngã, thì Chất lại đặt ra ba câu hỏi ngay từ những chương mở đầu. Chất không chỉ dạy cho giới trẻ phải sống như thế nào, mà còn phân tích, khám phá cuộc sống và tình yêu của hai con người từng đứng đầu đất Mỹ.
Trên thế giới này có hai loại người giàu, điểm chung của cả hai loại là sự thông minh. Sự khác biệt là một bên làm từ thiện, một bên tiếp tục làm giàu và đóng góp một phần nhỏ cho xã hội. Nếu bạn muốn biết tại sao những người như Bill Gates không để lại tài sản cho con mà dùng vào từ thiện, thì quyển Chất sẽ giúp bạn hiểu tư duy của những người thông minh, giàu có nhưng lại dùng tài sản và trí lực để giúp đỡ xã hội.
Cuối cùng, họ chỉ đang tìm kiếm câu trả lời cho ba câu hỏi của thời đại: Con người sinh ra để làm gì? Tồn tại để làm gì? Và sẽ đi về đâu?
Con người sinh ra để làm gì? Tồn tại để làm gì? Và sẽ đi về đâu?
Chúc bạn tìm thấy câu trả lời cho chính mình.
Nếu bạn thích bài viết này, hãy nhấn nút Like và chia sẻ nó đến cộng đồng nhé!