Ngày xưa, chúng ta chịu đựng nhờ sức mạnh quyết tâm. Nhưng đời bây giờ, họ tìm kiếm hạnh phúc qua niềm vui.
Gần đây, con gái út của tôi đã giới thiệu sản phẩm âm nhạc mới mang tên Pillars (nghĩa là 'cột chống').
Cùng tuổi với con gái, tôi nhớ lại ngày xưa, khi tôi là sinh viên ở Nhạc viện Hà Nội. Hằng ngày, từ Thanh Xuân, tôi đạp xe đến trường, sau đó ăn trưa tại quán bà Đoan.
Đời sinh viên so với tuổi thơ của tôi là một ước mơ. Mỗi đầu tháng, tôi nhận học bổng, nhưng đến giữa tháng, tiền đã cạn. Vậy là tôi lại phải ăn bánh mì và uống nước trần.
Ngày xưa, tôi không hiểu rõ điểm tựa là gì. Nhưng bây giờ, tôi nhận ra rằng, điểm tựa của mình là mong muốn giúp bố mẹ thoát khỏi nghèo đói. Tôi làm mọi công việc, từ hát đến lau nhà, chỉ để giúp đỡ gia đình.
Thu Nhỏ Cùng Âm Nhạc
Ngày xưa, tôi và những người bạn hát những bài ca với ước mơ lớn. Dù lương ít, nhưng niềm vui của chúng tôi là được hát và được trao tiền thưởng. Thời gian đó, mọi khoản thu nhập được chia đều nhau.
Bố mẹ yêu thương tôi nhiều, nhưng họ không thể giúp tôi nhiều hơn nữa. Niềm tin và sự ủng hộ của họ là điều quý báu nhất đối với tôi.
Gần đây, con gái tôi đã tự sáng tác một bài hát mới mang tên Pillars (nghĩa là 'cột nhà').
Con trăn trở rằng nhiều người khuyên bảo con nên hát nhạc thị trường hoặc viết bài hát bằng tiếng Việt. Mẹ và cô Ly đều khuyên con nên viết tiếng Việt. Nhưng mẹ nói rằng con chỉ nên là chính mình và tìm kiếm tâm giao với khán giả.
Mẹ nói: “Hãy là chính mình, con ạ! Con không thể giả vờ được. Tìm kiếm tâm giao với khán giả, họ sẽ hiểu và ủng hộ con. Hãy tin tưởng vào bản thân và hãy làm những gì mà con cảm thấy đúng.”
Mẹ chồng của tôi khuyên Linh nên viết bài hát bằng tiếng Việt. Tôi không tranh cãi, nhưng tôi biết rằng có những điều không thể ép buộc. Linh sẽ sáng tác bằng tiếng Việt khi cảm thấy đủ chín. Đừng ép buộc, điều đó không chỉ không hiệu quả mà còn làm tăng thêm sự đối lập.
Một ngày, Linh gọi mẹ tôi ra nói một điều quan trọng. Tôi nhìn thấy nó có vẻ hoảng sợ, nhưng tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nên tôi im lặng. Linh giơ tay lên và hỏi xăm tên bài hát Pillars lên cánh tay có được không. Tôi trả lời rằng không sao cả, và tôi cũng không giận. Tôi hỏi liệu nó có muốn xăm tiếp không, nhưng Linh trả lời rằng chưa, và nó cũng không thích xăm lắm. Nó chia sẻ rằng bài hát Pillars có ý nghĩa quan trọng đối với nó nên nó muốn ghi lại. Tôi nói rằng không sao cả, dù tôi không thích xăm vì sợ đau, nhưng xăm một chút cũng đẹp.
Tôi biết rằng cả ba đứa con đều phải đối mặt với áp lực khi sinh ra trong gia đình được quan tâm từ khán giả. Tôi đã đọc nhiều sách về tâm lý học để hiểu cách ứng xử với các con. Anna không chịu được việc bị quan sát mỗi lúc mỗi sáng, nên cô ấy chọn tìm cơ hội thành công ở một nơi khác. Duy, mặc dù có tài năng, cũng chọn một cuộc sống giản đơn không ồn ào. Mỹ Anh năm ngoái đã khẳng định rằng cô ấy không chịu nổi áp lực, nên có lẽ cô ấy cũng sẽ đi theo con đường đó.
Tôi biết rằng Linh đang rất quyết tâm xăm chữ Pillars lên cánh tay và tạo ra những sáng tác mang tên của mình. Vì vậy, nó từ chối sự giúp đỡ từ gia đình và tìm kiếm con đường riêng của mình. Nó tìm kiếm bạn bè, đồng đội với mục tiêu duy nhất là làm những gì nó thích, không phải chỉ để thỏa mãn bố mẹ.
Cho đến bây giờ, điểm tựa của các bạn trẻ lứa 2000 có lẽ là nỗ lực để vượt qua sự hạnh phúc. Vượt qua khó khăn thì tôi hiểu rồi, nhưng vượt qua hạnh phúc cũng không dễ dàng. Có một nhóm các em học ở trường Pháp, trường Anh, tất cả đều như Mỹ Anh với khát khao khẳng định bản thân và thế hệ của mình. Tối qua, khi thấy các em cười tươi vui, lòng tôi chợt nghẹn ngào. Cuộc sống không bao giờ dễ dàng, dù bắt đầu từ đâu.
Mỹ Anh viết: “Khi cái cột chống của tôi vẫn đứng vững, thì tôi vẫn ổn. Khi những bông hoa vẫn nở, thì tôi vẫn ổn.”
Đó có phải là thông điệp thay lời muốn truyền đạt, một tuyên ngôn cho thế hệ Gen Z không?
Mẹ chúc các con đi nhiều và học được nhiều, các con nhé, thế hệ Gen Z.
(Câu chuyện từ ca sĩ Mỹ Linh)