Có một buổi sáng nào đó, khi bạn ngước nhìn bầu trời xanh trong veo, nhưng lòng lại ướt đẫm mưa… Chúng ta chỉ nhận ra giá trị thực sự của hạnh phúc khi đã mất đi hoặc sắp mất nó.
Thanh Xuân Và Nỗi Buồn Mang Tên Hạnh Phúc
Ngày 12 tháng 10 năm 2020
Hôm nay như bao ngày khác, tôi lặng lẽ đi làm, lặng lẽ trở về căn phòng nhỏ, nép mình vào góc tường, lặng lẽ khóc.
Mỗi năm, vào ngày này, tôi luôn muốn bận rộn vì nếu rảnh rỗi, đầu óc sẽ không ngừng suy nghĩ, và chỉ cần một khoảng trống thôi, kí ức xưa cũ lại ùa về, trói chặt tôi không buông.
Tôi thật sự rất tệ, tệ đến mức cảm thấy bản thân đáng ghét, chính mình còn không thương nổi mình thì ai sẽ yêu thương đây. Tôi cười nhạt, nhặt lại những mảnh ghép tưởng chừng đã vỡ vụn từ lâu, cố gắng vá víu.
Mỗi khi tôi vui hoặc cố vui, tôi đều cố gắng quên đi chuyện đau lòng đó, quên đi người đó. Nhưng dù cố gắng đến đâu, mỗi khi quá tải hay bị tổn thương, ngoài gia đình, người duy nhất tôi cần lại là cậu ấy, người trong suốt nhiều năm qua, là nỗi đau và cũng là điểm tựa để tôi vượt qua tất cả.
Ngày 12 tháng 10 năm 2010
Năm ấy, ở tuổi mười bốn rực rỡ thanh xuân, tôi có cậu ấy làm bạn. Dù trường học không xa nhà nhưng tôi không muốn tự đi bộ đến trường hay chạy xe đạp điện.
Mỗi ngày, sáng sớm, cậu ấy sẽ chờ ở con hẻm dẫn vào nhà tôi, tôi sẽ đi bộ ra và ngồi sau yên xe, nhẹ nhàng nắm hai vạt áo để cậu chở đến trường. Việc đó là niềm vui của tôi, cũng là của cậu ấy.
Nhà cậu ấy và nhà tôi đối diện nhau, trung tâm là trường học. Mỗi ngày, cậu ấy đều đến đón tôi đi học và chở tôi về nhà, suốt một năm trời.
Tôi biết rất rõ cậu ấy thích tôi đến mức nào, và tôi cũng có tình cảm tương tự. Nhưng tôi còn nhỏ, mẹ lại là giáo viên, tôi chưa thể vượt qua những rào cản để thẳng thắn chấp nhận cậu ấy.