Dù hoa có đẹp nhưng cũng sẽ có ngày héo, cuộc sống đáng quý vì đời người ngắn ngủi và chỉ có một kiếp sống duy nhất. Dù trái tim đau đớn nhưng vẫn phải tiếp tục đập, cố quên đi nhưng lại càng nhớ mãi.
Trong tâm trí tôi vẫn luôn hiện hữu hình ảnh của một ngôi nhà nhỏ và một khu vườn cằn cỗi, khép kín ở một góc nhỏ của làng như muốn trốn tránh sự rộng lớn của thế giới bên ngoài. Hình ảnh ấy mãi không phai nhạt, vì nơi đó là điểm khởi đầu của niềm vui và nỗi buồn, là nơi tôi đã trao hết tâm hồn và nơi tôi dành trọn tình cảm của mình.
Đầu xuân, đầu hạ hay đầu đông, tôi chỉ có thể gặp em khi hoa héo, thị đã vàng, hoặc trời đã bớt lạnh. Em, người con gái mà tôi đã trao trọn lòng cho những năm tháng thanh xuân.
Em biết không, mảnh ký ức của chúng ta vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí anh, mỗi khi anh nhớ về em, mảnh ký ức đó lại hiện lên, luôn có chỗ dành cho nó. Thời gian tươi đẹp đó đã trôi qua, nhưng những hình ảnh của chúng ta và những đám trẻ làng vẫn còn đọng lại trong quá khứ. Nhưng giờ đây, những hình ảnh đó dần phai nhạt, như mảnh giấy sắp cháy thành tro, cuốn ta theo và cuốn đi hết những ký ức đẹp đẽ, đưa ta trở lại với thực tại đầy tàn khốc này. Thời gian là tàn nhẫn nhất, nhưng cũng là công bằng nhất trong thế giới không công bằng này, không bỏ quên ai, không chờ đợi ai, chỉ điều chỉnh trên cán trục cân bằng của nó.
Mùa đông ấy đã mang em đi, mang em ra xa tôi, xa cái đất cằn cỗi mà em từng gieo trồng, xa những ký ức đẹp đẽ của chúng ta và những đám trẻ làng, mang đi hết tất cả.
- Thu ơi, em có định đi sao? Em có chắc không? Em hiểu mình đang làm gì không hả? Sao em lại ngốc đến vậy? Sao em lại đưa thân cho một người mà em không hiểu gì về hắn ta. Hắn ta có thực sự yêu em hay chỉ xem em như người đi ngang qua, hoặc chỉ muốn em mang lại cảm giác khoái lạc cho hắn?
- Em xin lỗi, em xin lỗi... Chỉ là... Minh ơi, em xin anh từ đây về sau, xin anh đừng làm phiền em và Vinh nữa, coi như chuyện của hai ta kết thúc ở đây. Em nghe nói anh đã đánh anh Vinh nhập viện, em xin anh đấy, đừng làm vậy với người em sắp lấy làm chồng nữa. Em xin anh, nếu anh vẫn tiếp tục như vậy, em sẽ coi như chúng ta chưa từng quen biết.
- Em có thực sự yêu Vinh và muốn lấy hắn làm chồng hay chỉ là em đang yêu tài sản kếch xù của hắn ta? Em có thực sự tỉnh táo không hả Thu? Tình cảm anh dành cho em trong những năm tháng vừa qua, em có thật sự không nhận ra hay sao?