
'Trắng' có thể được coi là một tác phẩm tản văn, một bộ truyện ngắn, hoặc một cuốn tiểu thuyết mỏng, nhưng nó lại chứa đựng nhiều ý nghĩa sâu sắc về các nhân vật.
Phần đầu tiên: Tôi
Vào mùa xuân, mặc dù muôn hoa nở rộ và niềm vui lan tỏa, nhưng điều đầu tiên 'tôi' làm là viết ra một danh sách về những thứ màu trắng như: Tã em bé, áo sơ sinh, muối, tuyết, băng, nụ cười nhạt nhòa, mái tóc bạc, và thậm chí cả áo tang.
Bắt đầu từ sự sống và kết thúc bằng sự chết, 'Trắng' khắc họa một hành trình xa xôi đầy nỗi buồn và kỷ niệm.
Một đứa trẻ sơ sinh nằm trong một chiếc áo mỏng manh được mẹ may từ một mảnh vải trắng. Mẹ đơn độc vượt qua giai đoạn sinh nở, tự mình cắt dây rốn và mặc cho đứa bé chiếc áo lấm máu, trong khi bản thân vẫn đang khâu và chứng kiến con mình dần mất hơi.
Và rồi 'tôi' được sinh ra, sống trong nỗi buồn và ngẫm nghĩ về những mất mát trong cuộc sống.
Phần thứ hai: Cô ấy
Nếu 'tôi' là phần mở đầu, thì 'cô ấy' là phần tiếp theo, đồng nghĩa với việc tiếp tục khám phá sâu hơn về màu trắng từ phần trước.
Han Kang tiếp tục khám phá câu chuyện của mình, đan xen giữa hiện tại và quá khứ. Ngày 'cô ấy' ra đời, không có tuyết rơi mà chỉ có sương giá đọng lại, và việc được đặt tên có chứa từ 'tuyết' dường như định mệnh mang đến cho cuộc đời cô những cảm giác lạnh buốt.
Dù chuyển ngữ điểm de tiếp tục câu chuyện, nhưng 'Trắng' vẫn bị vây kín bởi những nỗi đau từ quá khứ và nỗi buồn của hiện tại đang chờ đợi để được phơi bày.
Nụ cười duy nhất mà ta thấy là nụ cười bàng bạc, chứa đựng nỗi buồn, cô đơn và mơ hồ. Như cách mà nó được miêu tả: 'Anh ấy cười bàng bạc' là biểu hiện của sự cố gắng để che giấu những cảm xúc trong lòng.
Phần thứ ba: Tất cả màu trắng
Trong Trắng, câu chuyện được lặp đi lặp lại như một bộ phim, mọi chi tiết dần được tiết lộ dưới hình dạng của màu trắng.
Han Kang dẫn dắt độc giả vào cuộc hành trình đầy màu sắc này. Người đọc có thể lưỡng lự ở một số phần của câu chuyện hoặc tiếp tục đến hồi kết. Nỗi buồn làm tăng tốc độ tạo ra màu trắng cuối cùng của câu chuyện.
Trong Trắng, chúng ta không thấy Han Kang của những câu chuyện phức tạp và lớp lớp ngữ cảnh trong Người ăn chay hay bối cảnh lịch sử đau đớn trong Bản chất của người.
Cuốn sách này đi sâu vào bản chất con người, hé lộ những vết thương tâm hồn, những trải nghiệm mong manh của cuộc sống và đối diện trực tiếp với nỗi đau từ những mất mát, tạo ra một hình ảnh mới.
'Với ánh mắt của chị, em sẽ thấy lá non quý nhất, được giấu kín nhất ở những nơi sâu nhất và sáng nhất...
...em sẽ chứng kiến cái lạnh lẽo của trăng bán nguyệt xuất hiện giữa ban ngày...
...em sẽ nhìn thấy chị đứng giữa sự yên bình của rừng bạch dương, trong im lặng của cửa sổ rọi ánh mặt trời mùa đông, giữa những hạt bụi lung linh, lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời. Màu trắng ấy, giữa những màu trắng đó, em sẽ hít thở cuối cùng của chị thở ra'.
Han Kang sinh năm 1970 tại Gwangju, sau đó cùng gia đình chuyển lên Seoul sống từ năm 10 tuổi. Sau khi tốt nghiệp ngành văn học tại Đại học Yonsei, Han Kang bắt đầu sự nghiệp văn chương của mình năm 1993 với việc công bố trên tạp chí Văn học xã hội với tư cách là một nhà thơ.
Năm 1994, cô ra mắt bộ truyện ngắn Mỏ neo đỏ, giành giải sáng tác cho tác giả trẻ của báo Seoul Shinmun, bắt đầu chính thức hoạt động văn chương.
Với hơn 3 tập truyện ngắn, 6 tiểu thuyết và 1 tập thơ trong sự nghiệp viết văn gần 30 năm, Han Kang đã đoạt nhiều giải thưởng văn học quan trọng cả trong và ngoài nước, trở thành một trong những nhà văn hàng đầu của văn học Hàn Quốc hiện đại.
Trong số đó, tác phẩm nổi bật nhất là Người ăn chay đoạt giải Booker Quốc tế 2016. Năm 2018, cô tiếp tục được đề cử cho giải thưởng này với tác phẩm Trắng, một tác phẩm giàu tính tự sự.