Chào bạn, tôi là Sam Heatleaf.
Tôi là một con mèo sinh sống ở vùng ngoại ô của Wealand, một nơi không mấy tốt đẹp nhưng lại chứa đựng nhiều tình yêu thương và sự gắn bó giữa cư dân.
Hôm nay tôi muốn chia sẻ về bản tính của mình. Tôi thường thẳng thắn và có lúc gây phản cảm, nhưng trong lòng tôi luôn ấm áp. Nhưng tôi chưa bao giờ thể hiện điều đó, khiến mọi người nói tôi 'lạnh lùng bề ngoài nhưng ấm áp bên trong'. Tôi thường cảm thấy xấu hổ vì điều này.
Gia đình tôi có sáu thành viên: ông bà, cha mẹ và anh em. Ông bà tôi đã ngoài bảy mươi, cần được nghỉ ngơi nhiều hơn. Cha mẹ tôi cũng trên bốn mươi, họ làm việc cật lực để nuôi dưỡng gia đình.
Thực lòng, khi nhìn thấy ông bà và cha mẹ già dặn, nhưng không thể chăm sóc và hiếu kỳ với họ, lòng tôi trở nên lo lắng và bất an.
Chắc các bạn sẽ thắc mắc về anh trai tôi, anh ấy đã đi lên thành phố Hapi ở vùng Soluta. Cách xa nhà tôi hai ngày đi bộ, nhớ lại ngày ấy, tôi chỉ mới 15 tuổi, anh tôi đang ôn thi vào trường đại học Custas ở vùng Soluta.
Tôi: Anh trai hãy cố lên! Em cũng sẽ cố gắng như anh trai mà!
Dù anh tôi đang bận học, nhưng anh vẫn quay lại nhìn tôi và nói:
- Dạ - Rồi anh ấy cười với tôi.
- Nhưng em lo sợ rằng em sẽ không thể như anh trai thôi đấy!
Anh tôi nghe thế là bỏ bút lại, đến ngồi gần tôi nói:
- Em đừng nói như vậy, anh tin em làm được mà.
Thực lòng mà nói, khi ấy tôi chỉ là học sinh lớp mười thôi, khi nghe đến việc thi cử, tôi sợ hãi. Có lẽ mọi người sẽ nghĩ đó là do tâm lý yếu hay sợ phòng thi đúng không? Nhưng thực sự, mỗi khi đến ngày thi, tôi lại phải đối mặt với những lời quở trách, những câu chửi mạnh từ ba tôi. Tôi biết ba làm vậy chỉ vì muốn tốt cho tôi, nhưng cũng chính hành động đó đã khiến tôi luôn cảm thấy bất an mỗi khi nghe tiếng la hét. Nó khiến tôi sợ lắm!
Hai tuần sau đó, anh tôi nhận được một lá thư từ trường đại học Cutas. Nội dung của lá thư như sau:
“Xin chào bạn,
Chúng tôi rất vinh dự khi được một tài năng như bạn chọn! Xin hãy tin tưởng chúng tôi, chúng tôi sẽ cố gắng hết mình để đưa bạn đến thành công!
Chúng tôi muốn thông báo về lịch trình đưa đón học sinh như sau:
Wealand: lúc chín giờ sáng (9 giờ sáng)
Ori: lúc mười một giờ sáng (11 giờ sáng)
Ulta: lúc mười ba giờ chiều (13 giờ chiều)
Soluata: lúc mười lăm giờ chiều.
Các bạn sinh sống tại Wealand, Ori và Ulta vui lòng đăng ký tại phòng làm việc để nhận phòng ở ký túc xá.
Chúng tôi rất mong chờ bạn!
Xin cảm ơn!
Chắc bạn cũng hiểu cảm giác khi đạt được điều mình mong muốn phải không? Anh trai tôi cũng vậy, khuôn mặt anh ấy tràn đầy sự hạnh phúc và nụ cười của anh đã trở lại từ hai tháng trước, làm tôi cũng cảm thấy vui vẻ.
Tôi vẫn nhớ rõ cảm giác đó, giờ đây tôi là người thứ hai trong nhà được trường Custa chấp nhận. Tôi thật sự hạnh phúc khi nhìn lại những nỗ lực của mình, và giờ đây ông bà và cha mẹ tôi cũng đã yên tâm về tương lai của tôi. Bạn biết không? Khi đó, trái tim tôi như muốn nổ tung ra vì sung sướng, trường đại học mà tôi luôn ao ước đã chấp nhận tôi. Tôi cứ nghĩ đó như là một giấc mơ.
Vào lúc tám giờ sáng, cả ông bà và cha mẹ tôi đều đã thức dậy. Không chỉ thế, thậm chí còn có cả những người hàng xóm đến để tiễn tôi.
Ba tôi: Hãy cố gắng học con ạ! Ba mẹ sẽ luôn đợi chờ con tại ngôi nhà này!
Mẹ tôi nhắc nhở: Nếu có khó khăn hoặc mệt mỏi mà con không thể tự mình vượt qua, hãy viết thư cho ba mẹ nhé!
Tôi đáp: Dạ
Mọi người đều đến nói và chia sẻ vài lời với tôi.
Cô Cáo nói: Con và anh con là niềm tự hào của cả làng chúng ta. Hãy cố gắng trở thành người giỏi để đóng góp vào sự phát triển của đất nước nhé!
Chú Sói nói: Nếu có ai dám làm gì hại con, hãy nói với chú, chú sẽ sẵn lòng đến giúp con và trừng trị người đó.
Khi nghe câu nói của chú Sói, mọi người cười vui vẻ. Tất cả đều nở nụ cười tươi rói, giống như mùa xuân đẹp và lộng lẫy!
Ông Voi, trưởng làng, đến gần tôi. Ông là người tôi trân trọng nhất, từ nhỏ khi tôi bị ai đó trêu chọc, ông luôn ở bên bảo vệ tôi.
Ông Voi nói: Con là một tài năng quý giá của đất nước, đừng chỉ lo cho làng mà còn phải hướng tới việc giúp đất nước. Hãy là một công dân tốt nhé!
Thời gian trôi đi nhanh chóng, một tiếng đã qua, lúc tôi phải lên xe của trường. Sau lưng tôi không còn là tiếng cười vui vẻ của mọi người nữa, mà thay vào đó là những giọt nước mắt, biểu hiện sự tự hào. Hình ảnh đó nhắc nhở tôi phải cố gắng học và thành công để không làm mọi người thất vọng.