Nghịch cảnh luôn là thử thách mà chúng ta không muốn phải đối mặt. Tuy nhiên, cuộc sống thường biết cách đặt ta vào những tình huống khó khăn. Đó có thể là những nỗi đau, khó khăn hoặc những điều ta không thích. Mặc dù cuộc sống yên bình là điều tốt đẹp, nhưng khi gặp phải những khó khăn và những điều không may, hãy kiên nhẫn và đối mặt với chúng một cách tích cực. Chúng ta sẽ vượt qua và tìm ra con đường cho riêng mình.
Cuộc Hành Trình Vượt Qua Khó Khăn
Nhất Chi Mai
Hãy Đón Nghe Câu Chuyện Hành Trình Đối Mặt Với Nghịch Cảnh của Tác Giả Nhất Chi Mai trong chương trình Blog Radio tối hôm nay.
Tên cô ấy là Nga. Mọi người thường gọi cô ấy là Nga Lì, có lẽ vì tính cách lì lợm không thể chịu đựng được. Lên 6 tuổi, cô ấy thường phải chứng kiến cảnh bố mẹ cãi nhau, thậm chí đánh nhau ngay trước mặt cô ấy. Sau đó là những cơn say rượu của bố và những ngày xa cách của mẹ. Bố cô ấy căm ghét mẹ cô ấy, một người phụ nữ lười biếng, không chăm chỉ. Cô ta không có bất kỳ ưu điểm nào ngoài vẻ ngoài xinh đẹp, lạnh lùng.
Tuổi thơ của Nga là những tháng ngày u tối bên căn nhà cũ kỹ nằm bên bờ sông vắng vẻ. Nga Lì là một đứa trẻ ngoan, nhưng khó gần. Cô ấy chỉ gần gũi với mỗi chú chó con cũng đen nhẻm và còi cọc như cô. Đôi khi cô ấy cũng có những niềm vui nhỏ nhoi trong thoáng chốc. Đó là lúc bố cô ấy tỉnh rượu, ôm cô ấy, rửa mặt cho cô ấy và hôn cô ấy. Cảm giác ấm áp ở má, ở cằm khi hàng râu quai nón cứng ngắc của bố chạm vào da thịt khiến cô ấy thích chí cười sặc sỡ. Cảm giác đó ghi sâu trong tâm trí, khiến cô ấy nhớ mãi đến sau này…
Mùa đông năm ấy, một mùa đông lạnh lẽo. Trời rét thấu xương. Căn nhà nhỏ rung lên mỗi khi cơn gió bấc lạnh lùng thổi tới. Nga ở nhà một mình như mọi ngày. Cô ấy rất mong bố về vì mọi hôm giờ này bố cô ấy đã đi làm từ sớm. Chợ đầu mối cách nhà cô ấy không xa. Bố cô ấy thường tranh thủ ra đó bán hàng họ cho người ta từ sáng. Hôm nay không hiểu sao mãi không thấy bố về. Cô ấy rét quá nhưng vẫn cứ đứng đó, đi lại ngoài cửa ngóng chờ bố. Mặt cô ấy tái đi vì rét, hai hàm răng đánh vào nhau cầm cập. Chú chó con ngoe nguẩy cái đuôi cụt lủn đến bên cô ấy. Cô ấy liền ôm chú chó ngồi xuống góc hè đợi bố về…
Bỗng nhiên mẹ cô ấy về. Cô ấy đang ngạc nhiên vì mọi hôm mẹ cô ấy thường đi làm công ty đến tối mới về. Cô ấy giật mình khi nghe tiếng mẹ quát: “Con vào nhà ngay! Không biết rét hả con kia…”
Rồi mẹ kéo tay cô ấy lôi vào trong nhà. Chú chó cuốn theo quẩn dưới chân, tiện thể bị mẹ cô ấy đá cho một cú văng lại ra hè kêu ăng ẳng. “Ngồi đây, chờ bố con về…”. Rồi mẹ cô ấy bươn bả chạy tới chạy lui tìm cái gì đó, thay quần áo đẹp rồi vù đi, không quên ném lại cho cô ấy một câu: “Con phải ngồi yên đấy!”
Cô ấy nhìn theo mẹ, không khóc. Tuyệt đối không khóc. Kể cả những lần bị mẹ cô ấy vừa mắng vừa đánh vì cái tội… làm bẩn. Mẹ cô ấy đi rồi. Chú chó con lại te tái ngồi vào lòng cô ấy. Nga bế chú chó, vuốt ve, vỗ về chú một hồi lâu dường như để chia sẻ cái rét và cái bụng đang đói…
Trời vẫn lạnh, gió ngoài sông Hồng thổi mạnh không ngớt. Cây nhãn già đứng chịu đựng, lá bay rơi tả tơi. Những chiếc lá xanh còn lại cũng bị gió thổi phăng khỏi cành. Nga nhìn ra phía cổng, mưa vẫn rơi nhẹ nhàng, lặng lẽ. Nga Lì đứng dậy, đi quanh quẩn xung quanh hiên nhà. Bản tính lì của cô ấy có lẽ đã bị hoàn cảnh đẩy lùi. Cảm giác bồn chồn, khó chịu len lỏi trong lòng. Nga chạy ra ngoài, muốn khóc nhưng không thể. Mắt cô ấy nhìn ra cổng, nhà tôn rung lên từng cơn gió…
Khi mắt Nga ngóng đợi, bố cô ấy từ xa bước về. Không chờ bố vào nhà, cô ấy chạy tới, đưa tay ôm bố vào vai nhỏ của mình. Bố cô ấy cố lết từng bước. Rồi đột nhiên, bố cô ấy ngã xuống như một thân cây gãy trong cơn gió. Nga sợ hãi, gọi bố, nằm xuống đất lạnh lẽo, khóc lớn…
Gọi bố mãi mà bố vẫn im lặng. Mặt bố đen xám, lạnh lẽo. Nga gào lên: “Bố ơi…”
Nhiều người đến, ồn ào, hỗn loạn. Nga không chịu được cảnh tượng trước mắt. Một người nói: “Anh ấy đã rời đi…”
Đầu óc Nga quay cuồng, bối rối. Cô ấy hét lên một tiếng!
Thời gian trôi như làn sương mỏng. Mới hôm qua mà đã mười năm qua đi..
Nga ngẩn ngơ nhìn căn nhà xơ xác cuối cùng, mái tôn và những cánh cửa gỗ nát rã đã phai màu thời gian như thấu vào tâm trí cô. Một chiếc vali nhỏ với bức ảnh của bố, Nga lặng lẽ bước đi. Gió mùa thu lồng lộng thổi qua bên sông. Tiếng con nghé ọ gọi mẹ nghe sao thân quá! Kết thúc những ngày cô đơn buồn tủi ở căn nhà lạnh lẽo, trống trải, cô kéo chiếc vali nhỏ bước đi, chiếc bánh xe lăn trên đường đá như làm những vệt rạn đau lòng cô bé 16 tuổi đầy tủi thân, lẽ loi với cuộc sống.
Cao nguyên rực rỡ nắng và gió. Ánh nắng làm đỏ con đường đất dưới chân Nga.
Nắng rót xuống từng chùm cà phê đỏ ối làm tim cô gái xao xuyến, mê đắm. Gia đình bà con tên Tư Hà đã đón Nga lên cao nguyên này. Lúc này là mùa thu hoạch cà phê, Nga lên đây giúp gia đình thu hoạch. Năm nay cà phê trên cao nguyên trĩu quả, đỏ ối. Nga thích ngắm cao nguyên lung linh dưới ánh nắng vàng của thu.
Nhớ lại sáng hôm qua, khi Nga quyết định ra đi, mẹ cô biết nhưng không quan tâm nhiều. Qua 40 tuổi, mẹ vẫn mải miết theo đuổi những thứ vô vị, phù phiếm. Mẹ hờ hững với con, đứa con ra đời không trong kế hoạch của mẹ.
Mười bảy tuổi, sau một cuộc cãi vã với bạn bè, mẹ Nga bỏ nhà đi làm công ty. Trong số những chàng trai lêu lổng đó, mẹ cũng không rõ ai là cha của đứa bé trong bụng mình. Trong thời gian đó, mẹ tình cờ gặp Ngọ làm nghề cửu vạn ở chợ. Họ có mối quan hệ vài lần rồi về sống cùng nhau, không có hôn nhân, không có điều kiện. Nga ra đời trong sự hờ hững của một người mẹ lãng mạn và một người cha say sưa. Nhưng trong kí ức u ám của cô bé, hình ảnh của cha sau những lần say cũng là những chút sáng giữa bóng tối đầy u ám đó.
Tối qua, trong bữa ăn, Nga nói với mẹ: “Ngày mai con sẽ đi Buôn Ma Thuột làm việc cho cô Tư Hà mẹ ạ”. Thực ra thì thị là mẹ, thị nên hỏi han, suy nghĩ xem có nên đi không. Công việc như thế nào, cuộc sống ở đó ra sao… Nhưng thị lại im lặng đồng ý như không quan trọng gì. Nga không nói thêm lời nào. Cô buông bát. Buồn rầu cô ra ngồi suy tư trên hiên nhà một lúc. Gió sông vẫn thổi mạnh như những phiền muộn trong lòng cô.
Cô ngồi yên lặng như vậy trong một giờ. Tiếng chim cuốc từ gần cây vọt lên như làm nao lòng cô gái 16 tuổi trước cửa cuộc đời u tối, như thể hỏi rằng đời này dẫn ta đi về đâu?
- Hôm nay, cháu bắt đầu tới vườn cà phê để học cách hái quả nhé! Cô Tư Hà vui vẻ nói với Nga, gương mặt cô tươi sáng, nụ cười trắng răng tỏa sáng.
- Dạ vâng! Nga đáp lại với lòng háo hức.
Cô Hà xuất thân từ Hưng Yên. Cô gặp và lập gia đình với chú Tư ở Buôn Ma Thuột. Họ gặp nhau trong một chuyến thiện nguyện của sinh viên Đại học kinh tế Quốc dân. Chú Tư lớn tuổi hơn cô Hà 2 tuổi, họ là một đôi đẹp đẽ. Đôi vợ chồng trẻ xây dựng gia đình rồi bắt tay vào kinh doanh ở Buôn Ma Thuột, nơi gia đình chú Tư đã ở từ trước. Hai đứa con trai của họ: Hùng và Hiệp, ra đời sau 5 năm sống chung. Họ là một gia đình hạnh phúc. Hoàn hảo!
- Bác ơi, hái cà phê như thế này mỗi ngày được bao nhiêu tấn ạ? Nga bắt chước bác công nhân cách hái những quả cà phê chín đỏ bằng hai tay mà còn hỏi.
- Trung bình mỗi ngày mỗi người thu hoạch được khoảng 10 bao cà phê đó cháu ạ, rất đơn giản thôi!
Nga chăm chú nhìn những đôi tay khéo léo của những người lao động. Họ làm việc một cách thành thạo. Họ vui vẻ nói cười. Họ say mê công việc… Điều đơn giản đó làm cô cảm thấy họ rất đáng yêu. Nga chưa từng trải qua những khoảnh khắc vui vẻ như thế này. Ở nhà, cô làm việc nặng nhọc một mình, không ai biết, không ai quan tâm. Tự mình làm, tự mình lên kế hoạch với chính mình, mẹ cô không bao giờ quan tâm. Nhưng nỗi đau thực sự của cô không phải là công việc vất vả, mà là nỗi đau của một đứa con bị 'bỏ rơi' tinh thần và thậm chí còn bị tra tấn tinh thần một cách tàn nhẫn của một người mẹ vô tình, vô lương tâm!
Cuối tuần, người phụ nữ đó luôn đưa về nhà một người đàn ông manh bạch, thô lỗ, vô học. Khi đó, Bé Nga cảm thấy rất ghê tởm. Cô bé chỉ biết lặng lẽ ra ngoài, ngồi một mình dưới gốc cây nhãn già cho đến sáng…
Buổi sáng, bắt đầu một ngày làm việc, cô Tư Hà vui vẻ nói với Nga: “Hôm nay Nga tiếp tục đi hái cà phê cùng nhóm bác Đồng, bác Mến nhé! Họ làm việc thạo và vui tính, con sẽ rất vui và sẽ học được nhiều điều từ họ...”. Nga “vâng ạ” và nhanh chóng chuẩn bị đi làm. Nga yêu những buổi sáng tươi đẹp tràn đầy năng lượng ở cao nguyên này. Buôn Ma Thuột, thủ đô của cà phê, là nơi Nga được sống với những người thân thiện nhất và cũng là nơi nghiêm túc nhất; họ sẽ dạy cho cô từ những bước đi đầu tiên để cô vững bước vào cuộc sống. Những mùa nắng rực rỡ phơi mình trên cao nguyên đồi núi. Tuổi 16, tươi sáng như ánh nắng trên cao nguyên. Nga dường như lớn lên trong trẻo, tự tin giữa cuộc sống đầy sóng gió và phức tạp.
Gió lay động từng cụm cà phê đỏ bừng trên những tán lá rộng lớn, gió mang theo hương thơm của cà phê. Sau hai tháng làm việc, Nga đã quen dần. Cô làm việc nhanh nhẹn, năng động, mọi công việc nặng nhọc cô cũng chăm chỉ. Tay khéo léo, miệng cười tươi, giọng nói trong veo như tiếng suối. Không ai gọi cô là “Nga Lì” nữa mà gọi cô là “Nga Sơn Ca”. Bác Đồng, bác Mến và hầu hết mọi người ở đây đều yêu quý cô bé.
Một buổi tối, trong bữa cơm gia đình, cả nhà hòa mình trong niềm vui, Cô Hà nhìn Nga với tình yêu thương khi cô bé sắp xếp các món ăn trên bàn một cách khéo léo:
- Tuần tới, cô sẽ quyết định cho Nga vào làm chính thức ở tổ 1 của bác Đồng, bác Mến. Con làm việc rất tốt! Mọi người tin tưởng ở con!
- Dạ, con cảm ơn cô, cảm ơn mọi người ạ!
Chú Tư gật đầu nhìn Nga với ánh mắt thiện cảm như của một người cha đối với cô con gái mới lớn:
- Con hãy nhìn mọi người và làm theo, không hiểu chỗ nào thì hãy mạnh dạn hỏi nhé!
- Dạ vâng ạ! Con cảm ơn chú!
Lúc này Nga mới có dịp nhìn gương mặt của chú Tư. Một khuôn mặt vuông vức với bộ râu dày đặc, nhưng đôi mắt chú lại rất hiền lành. Là một ông chủ cà phê lớn ở Buôn Ma Thuột, chú là người rất uy tín trong ngành kinh doanh. Bình dân nhưng có uy tín nhất trong thủ đô cà phê chính là chú. Từ các đối tác trong và ngoài nước đến những người lao động bình thường… ai cũng kính trọng và quý mến chú.
Một chiều cuối thu, trên cao nguyên bất ngờ trời mưa rất kỳ lạ! Mưa giữa trời nắng thu. Mưa như điên cuồng, mưa như thác, mưa như chẻng đợi. Nga với mọi người đang gom cà phê thì mưa bất ngờ rơi xuống. Đất đá rơi ầm ầm xuống thung lũng. Suối Ea Tam cuồn cuộn chảy. Mọi người phải vội vàng chạy về nhà. Trong lúc đó, có tiếng chuông điện thoại vội vã... Cô Hà gọi. Tiếng cô bị mưa làm lấm đi, câu được câu mất trong tiếng khóc rưng rức. Nga nghe không rõ nhưng có linh cảm điều gì không lành. Nga vội vã xuyên mưa trở về...
Nhà đông người, hỗn loạn. Nga vượt qua đám đông... Cảnh tượng đau lòng hiện ra: Cô Hà khóc bên chú Tư đầm đìa máu. Mảnh xô trắng băng bó trên đầu chú cũng đã đỏ. Chú Tư đã ra đi. Tai nạn xe hơi đã xảy ra khi chú đi công tác. Mưa lớn làm đất đá sụt nở đúng lúc xe chú đi qua. Người lái xe cũng bị thương nặng đang cấp cứu ở bệnh viện. Nga bàng hoàng, xót xa. Mắt cô mờ đi, ngực đau nhói. Loạng choạng. Nga cảm thấy như thế giới quay cuồng như ngày xưa... Lơ mơ, Nga cảm nhận được nỗi buồn của chính mình. Có lẽ mỗi giấc mơ là một phần của ký ức bất hạnh, nổi lên gặp hiện thực. Nhưng với cô, những ký ức thường tái diễn như những trận mưa ấy lại là những nỗi đau, kinh hoàng!
Một tuần sau tang lễ chú Tư. Mưa vẫn rơi như trút nước. Tiếng mưa vẫn vang vọng qua cửa. Mưa mạnh như xô nghiêng dòng sông Sê Rê Pook. Tiếng mưa còn vang vọng trong cảm giác rùng rợn của hôm qua. Nga buồn bã nhận ra gia đình như rơi vào bóng tối. Cô Hà như một bông hoa héo úa. Không còn tiếng cười trong nắng, chỉ còn đau buồn. Cô chìm trong nỗi đau của sự mất mát. Cú sốc ấy không biết bao giờ mới phai nhạt. Nga thấy hình ảnh người mẹ qua đời lại hiện về: cười giữa tang lễ chồng. Đứa bé 6 tuổi là Nga đã phải đối mặt với nỗi đau, mất mát, và nỗi sợ hãi. Nhìn cô Hà đau đớn, không ăn uống được, Nga mới hiểu tình thương vợ chồng thế nào!
Thương cô Hà, Nga càng cố gắng hơn trong công việc. Hai đứa con cô còn nhỏ, chúng cần sự quan tâm. Cô Hà giao cho Nga mọi việc. Nga cảm thấy trách nhiệm của mình ngày càng lớn, cô cố gắng hết mình!
Năm năm sau...
Cuộc sống đầy bất ngờ như con nước, dẫn dắt chúng ta đi. Dòng nước ấy không tuân thủ ý muốn của con người, khiến ta phải tỉnh táo, sáng suốt, không để cuộc sống đè bẹp. Khi mọi thứ đều chống lại ta, ta càng phải mạnh mẽ. Nga đã trở thành một cô gái xinh đẹp, tự tin, đầy bản lĩnh đối mặt với thử thách của cuộc sống.
Dưới bức tranh tổ tiên, một lời tuyên bố đã làm đổi đời Nga, từ giờ đây cô là chị của Hùng và Hiệp.
Trước bàn thờ, Nga và ba chị em chúc tụng và biểu dương tình thương của gia đình mới.
Lúc cả nhà ngồi ăn cơm, cô Hà nhắc nhở mọi người giữ gìn tình thương và hạnh phúc của gia đình.
Mưa đã rơi trên rẫy, nhưng giờ đây nắng đã lên rạng ngời, tạo ra khoảnh khắc yên bình trong tâm hồn Nga.
Nga nhớ về quê hương và những kỷ niệm ấm áp, nhưng cô đã trưởng thành và sẵn sàng đối diện với cuộc sống.
Cô sẽ dành trái tim đầy yêu thương cho gia đình và trở về chăm sóc cha mẹ thân yêu.