
Trong những ngày đầu của ngành kinh doanh âm nhạc, mạng lưới phân phối địa phương thường chiếm ưu thế. Trong thập niên 40, 50 và 60, các hãng thu âm thường phụ thuộc vào các đối tác phân phối địa phương để mở rộng tầm ảnh hưởng của họ. Mạng lưới này bao gồm các cửa hàng độc lập, các chuỗi phân phối và nhà phân phối sỉ, cũng là nơi phân phối lại cho các cửa hàng nhỏ indie.

Cuối những năm 60 và đầu những năm 70, quy trình phân phối bắt đầu có các thay đổi lớn. Các công ty thu âm lớn như Warner Music Group, CBS Records và EMI bắt đầu tự xây dựng và mở rộng mạng lưới phân phối toàn cầu của họ, cũng như có các kho chứa riêng chứ không phải đi thuê nữa. Các đơn vị phân phối nhỏ lẻ vẫn tiếp tục tồn tại qua những năm 80, sau đó dần biến thành các chuỗi cửa hàng có quy mô lớn hơn để tiếp tục cạnh tranh, hiện nay nổi tiếng có Musicland, Tower Records, Sound Warehouse và Record Bar.

Trong thời điểm đó, các hãng thu âm lớn cũng bắt đầu mua lại hoặc tự xây dựng hệ thống phân phối sản phẩm của riêng họ, đồng ý chấp nhận rủi ro đầu tư khi các chuỗi phân phối nhạc lớn phá sản do cạnh tranh về giá cả, cũng như do sự bùng nổ của âm nhạc số. Các nhà phân phối indie không có khả năng tài chính dồi dào nhanh chóng biến mất.
Hiện nay, chỉ còn rất ít nhà phân phối indie còn tồn tại. Khả năng theo dõi, báo cáo và thanh toán nhanh chóng, kết hợp với việc sở hữu nguồn dữ liệu được cập nhật liên tục, khả năng khai thác và phân tích dữ liệu... là những yếu tố cần thiết trong quy trình phân phối hiện đại. Các nhà phân phối indie uy tín như CD Baby, TuneCore hoặc EMPIRE hiện đang được chú ý với một mạng lưới phân phối rất thành công.

Tuy nhiên, cũng cần nhận biết rằng các nhà phân phối vẫn đang phải đối mặt với sức mạnh của các hãng thu âm lớn. Điều này là nhờ vào hệ thống thu thập thông tin và phân tích dữ liệu mạnh mẽ mà các công ty thu âm lớn đã phát triển trong thời gian qua. Việc xuất hiện các định dạng nhạc mới cũng là một chỉ số để biết hãng nào đang 'thấu hiểu thời đại' và đứng đầu trong việc áp dụng công nghệ.
Nguồn billboard