Khi nghe đến hai từ 'hành trình', mọi người nghĩ đến điều gì đầu tiên? Công việc, những bài học từ trường học, hay những trải nghiệm trưởng thành trên đường hành trình. Với tớ, mỗi bước đi trong suốt 4 năm đại học đều là những kỷ niệm đáng nhớ, tô điểm cho cuộc sống hiện tại của tớ. Nước mắt và nụ cười, tất cả đều là những kỷ niệm quý giá. Và tớ tin rằng, trừ khi mất trí, tớ sẽ không bao giờ quên được những hành trình đó.
Tớ không phải là người sống ở thành phố. Tớ lớn lên ở một nơi quen thuộc, nơi mà ánh mắt mọi người đều ấm áp và thân quen. Nhưng khi bước vào thành phố, một môi trường hoàn toàn mới, tớ cảm thấy lạ lẫm và mất phương hướng. Từ việc sống trong vòng tay bảo bọc của ba mẹ, bước ra thành phố khiến tớ như một hạt cát nhỏ trong đại dương. Tớ học cách sống một mình, học mọi thứ từ đầu. Những kỹ năng cơ bản lúc ấy của tớ rất kém. Tớ học cách chi tiêu tiền mỗi tháng từ ba mẹ. Nhưng cảm giác không đủ ở thành phố lớn. Tớ làm thêm, và công việc đầu tiên của tớ là phục vụ trong một quán cà phê với mức lương thấp. Tớ học cách kiên nhẫn và chịu đựng từ những giờ làm việc đầu tiên. Tớ từng muốn bỏ cuộc, nhưng tớ không làm vậy. Tớ cần phải nỗ lực hơn nữa.
Mỗi ngày tớ học tối và làm thêm, thậm chí làm 2, 3 công việc để tự lo cho bản thân. Tớ muốn chứng minh cho ba mẹ thấy tớ có thể tự chăm sóc bản thân ở thành phố lớn này. Tớ không bao giờ than mệt với ba mẹ. Vào năm thứ 2 của đại học, tớ tự lo cho mình. Tớ tự trả học phí, mua quà tặng cho ba mẹ. Tớ biết điều đó không nhiều, nhưng ba mẹ rất vui. Tớ không bao giờ rớt môn vì làm thêm. Tớ luôn nỗ lực hơn nữa. Tớ còn mở một quán cafe take away vào năm thứ 3, và đó là thời gian tớ cảm thấy hạnh phúc nhất. Tớ hiểu rằng tiền không phải là quan trọng nhất, mà là tuổi trẻ và những người bạn đồng hành. Tớ đã khóc và cười dưới mưa, và nhớ mãi những kỷ niệm đó. Khi tớ dừng kinh doanh, chiếc xe của tớ, 'The 38 Street', trở thành biểu tượng cho sự nỗ lực và đam mê của tớ. Tớ nhớ những ngày tớ tự mình viết những mẫu giấy cho công việc này, và giờ đây tớ phải dừng lại. Nhưng tớ không tiếc nuối, vì tớ đã học được rất nhiều từ hành trình đó.
Nhưng bạn có biết không? Những gì tớ mất không ít.
Mất đi những khoảnh khắc cùng bạn bè, những buổi cafe thư giãn, và những chuyến đi thanh xuân. Hay những sự kiện mà tôi đã bỏ lỡ. Tôi phải hy sinh những thú vui của mình để làm những việc khác. Những lúc tôi ốm, tôi phải tự lo cho bản thân mình, tự mua thuốc và cố ăn uống để phục hồi sức khỏe. Suốt 4 năm đại học, tôi không bao giờ đi ngủ trước 12 giờ đêm. Áp lực tinh thần và những dự định trong tương lai khiến tôi cảm thấy mệt mỏi. Có những ngày tôi phải thức trắng suốt đêm để ôn thi. Đôi mắt thâm quầng và cơ thể mệt mỏi hơn. Tôi không nhớ rõ số lần tôi bị nhắc nhở về việc đi trễ. Tôi từng gặp và yêu một người, nhưng cuối cùng họ cũng rời bỏ tôi. Lúc đó, tôi không thể chấp nhận việc một ai đó xuất hiện và làm thay đổi cuộc sống của tôi. Tôi thích sự yên bình và không muốn làm phiền người khác. Tôi cảm thấy cô đơn và bi quan, nhưng giai đoạn đó đã qua đi. Tôi tìm thấy sự giải thoát bằng cách tự quyết định về cuộc sống của mình và tận hưởng những gì tôi chọn. Tôi phải biết ơn vì có cơ hội được sống và làm điều mình muốn. Tôi trở nên tích cực hơn và vượt qua mọi khó khăn.
Cho đến ngày hôm nay, tôi nhận ra rằng mình đã vượt qua được nhiều thách thức. Bức tranh cuộc đời từng đen tối giờ đã trở nên sáng sủa hơn. Tôi tự hào khi chia sẻ về những kinh nghiệm của mình. Dù không phải là xuất sắc nhất, nhưng tại thời điểm đó, tôi đã cố gắng hết mình mà không phụ thuộc vào ai. Tôi không là gánh nặng cho người khác và không từ bỏ dù có những thất bại. Những gì tôi đã làm trong quá khứ giờ đây đã trở thành thành tựu của tôi, và tôi cảm thấy hạnh phúc với điều đó.
Tôi hiểu rằng mỗi người có một cuộc hành trình riêng và không ai giống ai. Nhưng tôi hy vọng chúng ta có thể vượt qua những khó khăn và suy nghĩ tích cực hơn. Tôi tin vào câu 'Suy nghĩ quyết định cuộc sống' và tôi thấy rằng điều đó đúng. Chúng ta hãy sống tích cực, yêu quý bản thân và cố gắng hết mình. Dù chúng ta không thể chọn nơi sinh ra, nhưng chúng ta có thể tự chọn con đường của mình. Hiện tại không tốt không có nghĩa là tương lai cũng vậy. Nếu chúng ta không dám thử, thì kết quả sẽ không thay đổi. Nhưng nếu chúng ta dám, thì kết quả sẽ khác biệt. Hãy cố gắng lên, tôi tin rằng mọi người sẽ thành công hơn nữa.
Tác Giả: Liên Nguyễn
Bạn đam mê viết lách, muốn nhận giải thưởng và tạo dựng thương hiệu cá nhân trên MyBook? Xem thông tin chi tiết tại link: http://bit.ly/TrietHocTuoiTre-Info