Với hàng chục tiểu thuyết và khoảng 300 truyện ngắn, tên tuổi Mô-pa-xăng, nhà văn vĩ đại của Pháp vào cuối thế kỷ XIX đã trở nên vĩnh cửu. Cuộc sống của nhà văn đầy những trang buồn. Có vẻ như điều này đã thúc đẩy ông viết về những nỗi đau và tình cảm con người một cách sâu sắc như vậy.
Trong truyện ngắn 'Bố của Xi-mông', chúng ta được nghe về nỗi đau của một đứa trẻ 'không có cha' và tình yêu thương sâu đậm, chứa đựng tinh thần nhân đạo.
Xi-mông và mẹ, chị Blăng-sốt, thực sự đáng thương; câu chuyện của họ khiến lòng độc giả tràn ngập tình cảm xót xa.
1. Xi-mông là đứa trẻ bị ruồng bỏ. Mẹ em, “một cô gái xinh đẹp nhất xóm”, đã phải trải qua cảnh yêu đương đau lòng. Hai mẹ con sống yên tĩnh trong một ngôi nhà nhỏ với tường vôi trắng tinh khiết. Người phụ nữ này, tên là Blăng-sốt, “cao lớn, mặt xanh” phải làm việc vất vả để nuôi con trai dưới ánh mắt lạnh lùng của xã hội.
Tuổi thơ của Xi-mông là những ngày cô đơn trong căn nhà nhỏ, se lạnh. Em thiếu vắng tình yêu và sự chăm sóc của cha.
Trường học không phải là một nơi hạnh phúc với em. Em mới được đi học khi đã tám tuổi. Lớp học trở thành nơi tụ họp của những đứa trẻ thô lỗ, tầm thường; cái xấu xa và ác độc nhanh chóng chiếm lĩnh trong tâm hồn chúng. Xi-mông cảm thấy đau khổ, chịu đựng sự phỉ nhổ, trách móc từ những đứa trẻ xấu xa nhất, những tiếng cười nhạo khiến em cảm thấy nhục nhã, dồn em vào bước đường cùng. Xi-mông phải tự vệ và bị bọn trẻ 'quỷ dữ' quấy rối mỗi ngày.
Người đọc không thể không cảm thấy xót xa và buồn bã khi nghĩ về cảnh Xi-mông bị bạn bè cùng lớp khiến em đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần.
Bị bọn trẻ trêu chọc, bị đánh đập, bé Xi-mông đau đớn và tuyệt vọng. Em không thể chịu đựng được nữa. Em không thể sống trong sự khinh miệt vì 'không có cha'. Dòng sông, nơi mà em sẽ tìm kiếm sự tự kết liễu, có thể làm dịu đi nỗi đau và cảm giác cô đơn của em? Một đứa trẻ tám tuổi cảm thấy không thể sống trong nỗi đau và sự nhục nhã, phải nhảy xuống sông tự tử, điều này thực sự là một bi kịch về thân phận con người. Tình huống này rất xúc động và là biểu hiện điển hình cho nỗi đau cô đơn của những đứa trẻ vì một lý do nào đó mà 'không có cha'.
2. Xi-mông, với bãi cỏ xanh mướt và chú thằn lằn bên bờ sông, được mô tả một cách thơ mộng. Thiên nhiên rất là đẹp. Trời ấm áp. Ánh nắng dịu dàng làm ấm lên bãi cỏ. Nước trong như gương. Bãi cỏ xanh mát như một chiếc giường êm dịu giúp giảm bớt nỗi đau và cô đơn của em. Xi-mông ngắm nhìn dòng sông, mong muốn nằm nghỉ trên bãi cỏ dưới ánh nắng. Chú thằn lằn màu xanh 'nhìn em với đôi mắt có viền vàng' dường như đã bảo vệ em khỏi sự tử vong? Xi-mông được hưởng thụ vẻ đẹp của thiên nhiên, nhưng nỗi đau về thân phận quá lớn. Đây là hình ảnh của Xi-mông: 'Cậu run lên, cậu quỳ xuống và cậu cầu nguyện như trước khi đi ngủ'. Em khóc lóc. Em 'chỉ biết khóc'. Em không nhìn thấy gì nữa. Em dần dần chìm vào tuyệt vọng. Mô-pa-xăng đã mô tả tâm trạng của Xi-mông với tất cả tình yêu thương và sự đau xót. Ông muốn cho mọi người thấy rằng, dù thiên nhiên có đẹp đến đâu, con người vẫn cảm thấy bất hạnh và khó sống trong cảnh cô đơn và thiếu thốn tình yêu, đặc biệt là những đứa trẻ 'không có cha'.
3. Một sự kiện bất ngờ đã xảy ra. Chú thợ rèn 'cao lớn, râu đen, ánh mắt nhẹ nhàng' đã đến với Xi-mông. Chú đã lau sạch những giọt nước mắt của em. Chú đã an ủi em bằng tình yêu thương như một phép lạ: 'Đi nào, cậu bé, đừng buồn nữa, đi về nhà với bà mẹ. Bà sẽ làm bố cho cậu'. Một câu nói giản dị nhưng đủ để làm dịu đi nỗi đau và cô đơn cho bé Xi-mông, cũng như cho mẹ em - chị Blăng-sốt.
Cảnh bé Xi-mông gặp chú thợ rèn bên bờ sông là cảnh rất xúc động. Em bé được sống, và người ta sẽ làm bố cho em. Đoạn đối thoại giữa chú thợ rèn và bé Xi-mông tràn ngập tình cảm nhân đạo. Nước mắt dần khô trên khuôn mặt của em; em đã được chú thợ rèn dắt tay về nhà với mẹ.
Tính cách của bé Xi-mông được miêu tả một cách rõ ràng khi em gặp mẹ. Em hỏi chú thợ rèn: 'Chú có muốn làm bố của em không?'. Khi chú thợ rèn nhấc em lên, hôn lên má em và nói: 'Chắc chắn rồi, chú sẽ làm bố của em' thì tâm hồn em 'rạng rỡ hoàn toàn' và em đã ghi tên Phi-líp vào lòng, với niềm tự hào 'có cha'. Lời nói của Xi-mông như một lời nguyền hẹn ước: 'Chú Phi-líp, chú sẽ làm bố của em nhé!'. Có cha, đó là hạnh phúc của mỗi đứa trẻ trên thế giới. Có cha là có nơi để dựa dẫm. 'Có cha như nhà có mộc' (tục ngữ). Có cha tức là có quyền làm con người. Có cha, tuổi thơ mới thực sự hạnh phúc. Xi-mông tự hào tuyên bố với bạn bè của mình như một cách để khẳng định:
“Cha tao ấy, cha tao là Phi-líp'.
Em đã có cha. Em cảm thấy mình đã trưởng thành! Đó là niềm hạnh phúc của tuổi thơ!
Đọc câu chuyện về Cha của Xi-mông, ai có thể không bị xúc động? Mô-pa-xăng đã trải qua bao nỗi đau về việc mất cha từ khi ông mới mười tuổi, nên ông đã dành cho bé Xi-mông và chị Blăng-sốt một biểu tượng của tình thương và sự chia sẻ. Tình cảm nhân đạo tràn ngập trong văn phong của ông. Điều đặc biệt trong đoạn văn này là cách ông sử dụng môi trường và tình huống để tạo ra cảm xúc, cũng như nghệ thuật của ông trong việc viết đối thoại, và tình huống khi chú thợ rèn gặp bé Xi-mông bên bờ sông, cũng như gặp chị Blăng-sốt.
“Không có cha thì đau khổ!”, 'Có cha thì hạnh phúc!'. Như một lẽ sống giản dị, nhưng sâu sắc. Xi-mông thật đáng thương và đáng yêu!
Mytour