Cảm xúc của cây bàng (hoặc cây phượng) non bị bẻ cành lá - Mẫu 1
Tôi là một cây bàng non mới nảy lộc, với lá xanh tươi và cành non đầy sức sống. Giờ đây, lòng tôi tràn ngập nỗi buồn không thể kiềm chế.
Gần đây, các bạn nhỏ vui vẻ tụ tập dưới tán cây bàng của tôi để tổ chức các bữa tiệc vui vẻ. Dưới cái nắng gay gắt, tôi cố gắng mở rộng tán để che chở cho các em. Nhưng rồi, tôi đột ngột chìm vào giấc ngủ dưới ánh mặt trời rực rỡ.
Tiếng 'Rắc! Rắc!' vang lên khiến tôi bừng tỉnh với cảm giác đau đớn. Ôi, cành lá xanh tươi của tôi đâu mất rồi? Chỉ trong chớp mắt, lũ trẻ đã phá hủy cây bàng yếu đuối của tôi. Một đứa trẻ leo lên cành tay tôi, đôi tay non nớt của tôi không thể chống đỡ như những cây bàng trưởng thành khác, và nỗi đau đã tràn ngập tâm hồn tôi. Cành tay tôi nghiêng ngả, và dù cố gắng, tôi không thể nâng nổi lên. Thấy tôi yếu đuối, lũ trẻ cười khúc khích - những tiếng cười hạnh phúc của chúng.
Nhưng sự tàn bạo của chúng vẫn chưa dừng lại, chúng còn dùng dao đâm vào thân cây tôi. Mỗi lần bị thương, tôi cảm thấy mình co rút, nỗi đau không thể tả. Dòng nhựa cây rỉ ra, nhuộm đỏ một phần thân thể tôi.
Những chiếc lá xanh tươi và cành tay non nớt của tôi lần lượt rời khỏi tôi, nhưng tôi không hiểu tại sao. Tôi chưa bao giờ làm điều gì sai. Vào mùa hè, tôi che chở cho các em dưới bóng mát của mình; vào mùa mưa, tôi kiên nhẫn thu nước để bảo vệ các em. Nhưng giờ đây, các em lại trở thành kẻ tàn phá tôi. Tâm hồn tôi cảm thấy như đóng băng: 'Tôi sẽ không bao giờ che chở cho những đứa trẻ vô ơn như vậy nữa!'
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên. Trong nỗi sợ hãi, tôi nhắm mắt, chuẩn bị đón nhận cái chết đầy đau đớn và kéo dài. Tôi vừa giận dữ vừa lo lắng.
- Hãy dừng lại ngay! Đừng làm những việc tàn ác như thế nữa. Bàng là bạn của chúng ta! Nếu các bạn không dừng lại, tôi sẽ báo cho giáo viên biết!
Lời nói của một học sinh trẻ đã khiến tôi bất ngờ. Tôi nhận ra rằng không phải tất cả học sinh đều có ý xấu, chỉ có một số ít gây ra điều đó vì mục đích nghịch ngợm và tàn nhẫn.
Thời gian trôi qua, nỗi giận dữ của tôi đối với những đứa trẻ đó đã giảm bớt. Nhờ sự chăm sóc tận tâm của bác lao công, tôi đã dần hồi phục. Tuy nhiên, những tổn thương tâm hồn không dễ dàng chữa lành. Các bạn học sinh, hãy tránh xa hành vi tàn bạo như những đứa trẻ ấy nhé!
Cảm xúc của cây bàng (hoặc cây phượng) non bị lũ trẻ bẻ cành lá - Mẫu 2
Các bạn yêu quý của tôi!
Bạn có bao giờ tự hỏi tại sao bạn có thể sống mỗi ngày với sức khỏe tốt không? Hãy tưởng tượng nếu một ngày nào đó, tất cả cây cối xung quanh nhà bạn biến mất! Bạn sẽ không còn không khí trong lành để hít thở nữa! Bạn sẽ không có chỗ nào để tìm bóng mát nữa! Những vấn đề tai họa có thể xảy ra sẽ không thể tránh khỏi. Trong môi trường sống này, cây bàng của tôi đã mang lại cho bạn những điều tốt đẹp.
Nhân dịp năm mới, trường học đã quyết định trồng tôi thay thế cho cây bàng cũ đã bị đổ do bão. Sống trong môi trường này, tôi cảm thấy rất vui vẻ. Mỗi ngày, tôi nhận được sự chăm sóc và yêu thương từ các bạn nhỏ, được nghe tiếng cười và hát ca của các bạn. Các bạn đều mang nước uống và chăm sóc cho tôi. Đặc biệt, vào những ngày nắng nóng, khi tôi còn non nớt, các cô giáo và học sinh luôn che chở để tôi không bị héo lá dưới ánh nắng.
Chỉ sau một thời gian ngắn, tôi đã phát triển lớn hơn và bắt đầu ra những chiếc lá non mới đầy sức sống. Tôi hy vọng không lâu nữa, tôi sẽ phát triển lớn như những cây bàng khác đã được trồng từ lâu. Tôi mơ ước sẽ tạo ra nhiều bóng mát cho các bạn nhỏ vui chơi dưới tán lá xanh của tôi.
Mỗi sáng, tôi dậy sớm, rung rinh với những chiếc lá xanh tươi, sẵn sàng chào đón các bạn nhỏ đến trường. Vào mỗi chiều, tôi nghiêng mình để tiễn các bạn ra về.
Cuộc sống của tôi trôi qua yên ả, và có lẽ tôi đã phát triển nhanh chóng nếu không xảy ra một sự việc vào sáng chủ nhật. Tôi nhớ ngày hôm đó, lớp 6 tổ chức trò chơi ngoài trời. Ban đầu, tôi rất vui vì có bạn bè mới, nhưng đột nhiên, một số bạn bắt đầu tìm hiểu tôi một cách thái quá. Họ cắt bỏ vài cành và rễ của tôi mà không biết rằng hành động đó gây tổn thương.
Tôi cảm thấy hoảng sợ và đau đớn khi nhận ra hành động đó không tôn trọng và gây khổ sở. Dù cố gắng chịu đựng, một bạn khác lại bẻ cành non của tôi, khiến tôi không thể chịu nổi và ngất đi. Cả ngày hôm đó, tôi chỉ cảm nhận sự đau đớn và tổn thương. Nhưng nhờ sự chăm sóc của các bạn học sinh nữ, tôi đã dần hồi phục và may mắn, sau một thời gian, tôi đã hoàn toàn hồi phục.
Tuy vậy, tôi vẫn cảm thấy buồn khi thấy một số bạn chưa ý thức được việc bảo vệ môi trường và cây cối. Hãy nhớ rằng chúng tôi cũng là sinh vật sống, cũng có cảm xúc và cảm nhận nỗi đau.
Vì vậy, các bạn ơi, hãy bảo vệ chúng tôi. Việc này không chỉ là bảo vệ chúng tôi mà còn bảo vệ chính cuộc sống của bạn.
Cảm xúc của cây bàng (hoặc cây phượng) non bị lũ trẻ bẻ cành lá - Mẫu 3
Tôi đứng cạnh giếng nước ở đầu làng, là một cây bàng non mới mọc được vài tháng. Sự sống của tôi đang bắt đầu phát triển, và tôi cảm thấy rất hạnh phúc khi được sống trên mặt đất này. Nhưng có một ngày, tôi phải chịu đựng nỗi đau từ những trò chơi của lũ trẻ trong làng. Những nỗi đau này không chỉ về thể xác mà còn về tinh thần.
Khi đó, tôi chỉ cao khoảng hai mét, tán cây còn nhỏ, lá ít và thân chưa lớn. Sự sống của tôi còn mới mẻ. Dù vậy, tôi đã góp phần tạo bóng mát cho giếng nước mái đình này. Mặc dù màu xanh và bóng mát của tôi chưa nhiều, nhưng tôi vẫn có giá trị riêng. Tôi đứng đây, chứng kiến mọi hoạt động của người dân từ sinh hoạt hàng ngày đến các buổi hẹn hò. Cuộc sống của tôi trước đó rất hạnh phúc cho đến một ngày.
Vào buổi sáng sớm, những hạt sương như một liệu pháp xông hơi, cung cấp cho tôi những dưỡng chất quý giá. Cây lá của tôi dường như đang tận hưởng sự sống từ từng giọt sương và những tia nắng đầu tiên. Tôi nhìn vào bản thân và thấy mình thật đẹp với màu xanh non mướt. Nhưng đột nhiên, lũ trẻ trong làng xuất hiện. Những con bò được thả tự do trên triền đê, còn chủ nhân của chúng lại đến gần tôi với sự tò mò. Thường thì họ đến để chơi, nhưng hôm nay họ tỏ ra hào hứng hơn bình thường. Họ bắt đầu bẻ cành và lá của tôi. Tôi không hiểu lý do, cho đến khi nghe một đứa trẻ nói: 'Chúng ta cần hái nhiều lá để chơi.' Hóa ra, chúng đang dùng lá của tôi để chơi. Tôi vừa đau đớn vừa bối rối, cảm giác như mất đi một phần của chính mình. Tôi cố gắng chống cự, giật lại từng phần của mình, nhưng một mình tôi không thể chống lại cả nhóm.
Với sự yếu đuối của một cây non, tôi cảm thấy đau đớn khi những đứa trẻ nghịch ngợm hái lá và bẻ cành của tôi. Nhựa của tôi rỉ ra như máu, và trong cái nắng gay gắt, tôi cảm thấy như mình đang chết dần. Thân cây tôi giờ đây không còn đẹp đẽ như trước, mà thay vào đó là sự tàn tạ và đổ nát. Tôi buồn vì những người mà tôi yêu quý lại gây ra cho tôi những đau đớn như vậy.
Khi chiều tối buông xuống, bác trưởng thôn đã chú ý đến tình trạng tàn tạ của tôi. Bác đã tìm ra những người gây ra sự việc và yêu cầu họ tưới nước cho tôi để tôi hồi phục. Các em nhỏ cũng nhận ra lỗi lầm của mình và chăm sóc tôi như một cách để hối lỗi. Từ đó, trái tim tôi nhẹ nhõm hơn và tôi lại yêu thương các em như trước.