Kể lại một kỉ niệm không nghe lời người lớn - Mẫu 1
Mỗi người đều có những lần mắc lỗi trong quá trình trưởng thành, nhưng những lỗi lầm đó lại dạy chúng ta những bài học quý báu. Tôi cũng đã từng trải qua một sự cố mà tôi không thể quên được.
Kể từ đầu năm học lớp sáu, có một lần tôi gặp sự cố đáng nhớ. Ngày hôm đó lớp tôi có kiểm tra môn Ngữ văn. Do tối hôm trước tôi đã mải mê xem một bộ phim yêu thích, nên không có thời gian học bài. Sáng hôm sau, chỉ kịp đọc lướt qua tài liệu ôn tập, tôi đã vội hỏi Lan, bạn cùng bàn, về nội dung kiểm tra.
- Lan ơi, cậu đã chuẩn bị bài vở cho kiểm tra chưa?
Lan nở một nụ cười và đáp lại tôi:
- Hôm qua, tớ đã ôn tập rất đầy đủ rồi!
Lan nói với giọng rất chắc chắn. Tôi liền nói với bạn:
- Ôi không, mình đã quên không học bài. Cậu có thể giúp mình một chút được không?
Lan vui vẻ đáp lại tôi:
- Tất nhiên rồi!
Khi giờ kiểm tra đến, cô giáo yêu cầu chúng tôi cất toàn bộ sách vở vào trong cặp. Tôi cảm thấy rất lo lắng khi nhìn vào đề bài. Các câu hỏi mà tôi chỉ mới đọc qua mà chưa kịp nhớ. Cô giáo bắt đầu đồng hồ tính giờ. Lớp học trở nên im lặng, mọi người đều chăm chú làm bài. Cô giáo ngồi trên bàn giáo viên và viết gì đó.
Thấy vậy, tôi khẽ gọi Lan để xin chép bài. Lan để bài gần về phía tôi. Bạn làm bài, còn tôi chép. Một lúc sau, cô giáo đi xuống lớp, khiến tôi không thể chép bài nữa. Tôi phải tự làm bài cho những câu hỏi còn lại. Khi kết thúc kiểm tra, tôi lo lắng nghĩ rằng mình sẽ có điểm thấp.
Quả đúng như vậy, khi nhận bài kiểm tra, tôi chỉ được ba điểm. Tôi rất buồn và hối hận. Cô giáo đã chỉ trích những bạn có điểm kém và nói rằng bài kiểm tra không khó, chỉ cần ôn tập chăm chỉ là sẽ đạt điểm cao. Những lời của cô làm tôi cảm thấy mình thật đáng trách. Tôi đã lười học và còn chép bài của bạn. Dù Lan cũng có lỗi khi đồng ý cho tôi chép bài, nhưng hành động gian lận trong thi cử mới là điều cần phải phê bình nhiều nhất.
Bài học từ lỗi lầm này đã dạy tôi nhiều điều quý giá. Tôi nhận ra cần phải chăm chỉ học tập và trung thực trong các kỳ thi. Từ đó, tôi sẽ có cơ hội hoàn thiện bản thân hơn nữa.
Kể lại một kỉ niệm không nghe lời người lớn hay nhất - Mẫu số 2
Cuộc sống của tôi bắt đầu một cách bình yên và êm ả, chỉ có gia đình và người thân biết về sự ra đời của tôi. Có lẽ sự bình lặng đó đã khiến tôi không nhận ra giá trị của những khoảnh khắc khi mình được sinh ra. Mẹ tôi, người đã dành cả tuổi xuân để chăm sóc gia đình, lo lắng công việc nhà và hy sinh để nuôi dưỡng chúng tôi trưởng thành. Tôi nhận thức được điều này qua lời nhắc nhở của chị gái: 'Mẹ đã chịu đựng rất nhiều để sinh ra chúng ta...'
Những điều đó luôn hiện hữu trong tâm trí tôi. Tôi tự hào về điều đó!
Tuy nhiên, với sự thay đổi không ngừng và thử thách trong cuộc sống, tôi đã đôi lúc quên đi lời nhắc nhở ấy. Tôi, một học sinh cấp 3, đã trưởng thành và hiểu rõ lòng biết ơn đối với cha mẹ, nhưng có lúc tôi đã lãng quên điều đó.
Tại trường, tôi học được rằng trung thực là chìa khóa dẫn đến sự tiến bộ, hạnh phúc và thành công. Tuy nhiên, tôi cũng nhận ra rằng việc này cần được cân nhắc kỹ lưỡng. Không chỉ mang lại lợi ích, nó còn có thể gây tổn thất lớn, như những gì tôi đã trải qua với mẹ. Mẹ là người tôi rất quý trọng, nhưng đôi khi mẹ cũng rất cứng đầu. Tôi muốn mẹ hiểu rằng tình yêu và sự hiểu biết giữa cha mẹ và con cái cần được xây dựng trên nền tảng của sự tôn trọng và lắng nghe, không phải chỉ là mẹ nói gì thì con cái làm theo ngay lập tức.
Dựa trên quan điểm đó, tôi đã tranh cãi với mẹ khi mẹ nói những điều mà tôi cho là hoàn toàn sai lầm. Đừng vội nghĩ tôi sai khi cho rằng mẹ sai; trong tình huống đó, tôi không thể chấp nhận rằng mẹ đúng. Sai là sai, không có gì phải bàn cãi!
Sau ngày hôm đó, khoảng cách giữa mẹ và tôi dường như trở nên không thể vượt qua, dù chúng tôi vẫn sống chung một mái nhà.
Tôi không nghĩ mình sẽ xin lỗi mẹ vì tôi biết mình đã sai. Dù có phần cứng đầu, nhưng mẹ ơi, con không muốn chúng ta mãi xa cách như thế nếu không có sự kiện đó.
Nhưng bây giờ, con muốn xin lỗi mẹ vì con đã quá bướng bỉnh và cãi lại mẹ. Con xin lỗi mẹ vì mẹ là mẹ của con; con đã sai khi nói xấu mẹ. Mẹ ơi, con hy vọng mẹ có thể tha thứ cho con.
Kể lại một kỉ niệm đáng nhớ về việc không nghe lời người lớn - Mẫu số 3
Trên con đường cuộc đời, ai cũng trải qua những sai lầm, và tôi cũng không phải là ngoại lệ. Khi còn nhỏ, tôi đã khiến mẹ lo lắng không ít lần. Một kỷ niệm đặc biệt vẫn ghi dấu trong tâm trí tôi là khi học lớp sáu, tôi thường xuyên lười học và không chú ý đến việc học. Cô giáo chủ nhiệm phải gọi điện cho bố mẹ để thông báo về tình hình học tập của tôi. Mẹ luôn nhẹ nhàng khuyên bảo tôi, nhưng sau mỗi lần như vậy, tôi chỉ xin lỗi mẹ rồi lại quên.
Một hôm sau giờ học, nhóm bạn rủ tôi đi chơi. Mải mê với cuộc vui, tôi không nhận ra thời gian trôi nhanh. Khi trở về nhà, tôi đã gặp một tai nạn nhỏ do đâm phải xe máy trên con đường tối. Khi tỉnh dậy, tôi thấy mẹ đang ngồi bên giường bệnh viện của tôi. Tôi muốn xin lỗi mẹ nhưng không đủ dũng cảm. Tôi nhìn vào đôi mắt mẹ và cảm nhận được sự lo lắng và đau buồn. Tôi biết mẹ đã rất lo lắng.
Sau vài ngày ra viện, tôi trở về nhà và thấy mẹ đang nấu ăn trong bếp. Tôi thấy những món ăn yêu thích của mình được chuẩn bị trên bàn. Tôi chạy đến ôm mẹ và thú nhận: 'Con xin lỗi mẹ!'. Mẹ mỉm cười và đáp: 'Không sao con ạ, điều quan trọng là con đã nhận ra lỗi lầm và sẵn lòng thay đổi!'. Tôi không kìm được nước mắt. Tôi nhận ra mình đã gây lo lắng cho bố mẹ. Từ đó, tôi luôn cố gắng học tập chăm chỉ và làm cho bố mẹ tự hào.
Kể lại một kỉ niệm đáng nhớ về việc không nghe lời người lớn - Mẫu số 4
Mỗi sự kiện trong cuộc đời đều để lại dấu ấn sâu đậm trong tôi. Một kỷ niệm không thể quên là lần tôi trốn học cùng nhóm bạn để chơi điện tử. Hôm đó, khi cô giáo chủ nhiệm rời lớp để đi họp, chúng tôi được tự quản lớp. Hùng và tôi đã quyết định ra ngoài cổng trường để vui chơi. Tuy nhiên, kế hoạch của chúng tôi bị cô giáo phát hiện. Cô nhắc nhở trước lớp và thông báo sẽ gặp phụ huynh vào cuối tuần. Tôi rất lo lắng vì bố tôi thường nghiêm khắc.
Cuối tuần, khi cô giáo đến nhà, tôi chỉ thấy mẹ ở nhà vì bố đang công tác. Cô và mẹ trò chuyện khoảng một tiếng rồi ra về. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì bố không có nhà nhưng vẫn lo lắng về sự việc. Sau khi cô ra về, mẹ gọi tôi lại để nói chuyện. Dù mẹ cố gắng nhẹ nhàng, tôi lại cãi lại mẹ, và khi nhận ra mình đã làm mẹ buồn, tôi cảm thấy rất hối hận.
Một ngày, khi về nhà từ trường, tôi thấy một bức thư của bố trên bàn. Đọc những dòng chữ quen thuộc của bố, tôi cảm thấy xúc động mạnh mẽ. Tôi nhận ra những nỗ lực của mẹ và hiểu rằng mình đã sai khi cãi lại mẹ. Tối đó, sau bữa cơm, tôi tự nguyện giúp mẹ rửa bát. Khi bố mẹ đang xem TV, tôi dũng cảm xin lỗi. Ban đầu, bố mẹ ngạc nhiên nhưng sau đó hiểu được cảm xúc của tôi và rất cảm động. Họ nói: 'Không sao đâu, con biết nhận lỗi là điều quan trọng!'. Tôi ôm chầm lấy bố mẹ và không kìm được nước mắt, cảm nhận sâu sắc tình yêu và sự tha thứ của gia đình.
Kỉ niệm này đã giúp tôi trưởng thành và nhận ra tầm quan trọng của việc nhận lỗi và sửa chữa sai lầm.
Kể lại một kỉ niệm không nghe lời người lớn hay nhất - Mẫu số 5
Mỗi người đều từng mắc lỗi trong cuộc sống, và chính những lỗi lầm đó thường mang đến bài học quý giá. Trong hành trình trưởng thành, tôi cũng không phải là ngoại lệ khi đã từng phạm phải một lỗi mà đến nay tôi vẫn còn nhớ rõ.
Kỷ niệm đó xảy ra vào đầu năm học lớp sáu, trong một bài kiểm tra môn Ngữ văn. Đêm trước kỳ thi, tôi đã xem bộ phim yêu thích đến mức không có thời gian ôn tập. Sáng hôm sau, khi đến lớp, tôi chỉ kịp đọc qua tài liệu ôn tập một cách vội vã. Ngay sau đó, tôi hỏi bạn cùng bàn tên Lan:
'Lan ơi, cậu đã học bài chưa?'
Lan mỉm cười và đáp tự tin:
'Hôm qua, tớ đã ôn tập rất kỹ rồi!'
Những lời của Lan làm tôi cảm thấy căng thẳng. Tôi nhận ra mình đã quên gần như toàn bộ bài học. Khi cô giáo phát đề, tôi cảm thấy hồi hộp và lo lắng. Tôi không nhớ được câu trả lời cho các câu hỏi đã học. Trong khi đó, các bạn trong lớp đều tập trung vào bài kiểm tra. Lớp học im lìm, chỉ còn tiếng viết của cô giáo vang vọng.
Tận dụng cơ hội, tôi khẽ gọi Lan để cố gắng sao chép đáp án. Tuy nhiên, khi cô giáo rời khỏi phòng, tôi không thể tiếp tục làm vậy và phải tự làm phần còn lại của bài kiểm tra. Khi kết thúc, tôi cảm thấy hối hận sâu sắc về quyết định của mình và lo lắng về điểm số.
Như dự đoán, tôi chỉ nhận được ba điểm khi trả bài. Tôi cảm thấy buồn và hối hận về hành động của mình. Cô giáo đã chỉ trích những học sinh có kết quả kém, nhấn mạnh rằng bài kiểm tra không khó nếu chăm chỉ ôn tập. Những lời này khiến tôi nhận ra sự lười biếng và vi phạm quy định thi cử của mình. Dù Lan cũng có phần trách nhiệm vì đã đồng ý chép bài, nhưng việc lừa dối trong thi cử là một lỗi nghiêm trọng hơn.
Kinh nghiệm này giúp tôi nhận thức rõ ràng rằng tôi cần chăm chỉ hơn trong học tập và giữ vững tính trung thực trong mọi tình huống, đặc biệt là trong thi cử. Từ đó, tôi đã học cách hoàn thiện bản thân và trưởng thành hơn.