Thách thức: Hãy tưởng tượng cuộc gặp gỡ đặc biệt với chú bé Lượm trong một lần liên lạc.
Phần 1: Dàn ý về cuộc gặp gỡ với chú bé Lượm trong hành trình liên lạc
Phần 2: Bài văn mẫu về cuộc gặp gỡ với chú bé Lượm trong một cuộc phiêu lưu liên lạc
Bài viết mẫu:
'Bỗng loè chớp đỏ,
Thôi rồi, Lượm ơi!
Chú đồng chí nhỏ,
Máu tươi chảy đều!'
Giọng đọc của cô hôm nay vang vọng như một bản hòa nhạc, đưa tôi bước vào thế giới của giấc mơ...
Tôi đang đứng giữa cánh đồng với đám trẻ nhỏ gần nhà bà ngoại. Trên tay, mỗi người cầm một chiếc diều với hình thù độc đáo. Buổi sáng nay, bầu trời không xanh ngắt như bình thường mà hòa quyện thêm chút sắc trắng của những đám mây nhẹ. Tia nắng mặt trời rải khắp cánh đồng, tạo nên bức tranh vàng rực rỡ của mùa. Trong cuộc chạy đua với những chiếc diều trên con đường nhỏ ven ruộng, tôi bắt gặp một cậu bé nhỏ chạy ngược chiều với chúng tôi. Chẳng giống như chúng tôi đang thả diều, cậu ấy cũng không có vẻ như đang chơi với chúng tôi. Bộ quần áo của cậu ta giống như những người lính tôi thường thấy trong tranh, chiếc mũ ca lô đội chéo qua một bên. Khi tiếp cận, tôi mới chú ý đến nụ cười tươi tắn, trong trẻo của người bạn đặc biệt này. Một đứa trong nhóm của chúng tôi hỏi:
- Cậu đang đi đâu vậy?
Cậu bé dừng lại và trả lời:
- Tớ bận công việc. Còn mấy đứa mày thì sao?
Tôi nói:
- Nhìn kiểu này mà còn hỏi? Bọn tớ đang thích thú với việc thả diều đây.
Chú bé nghiên người, sau đó mỉm cười:
- À, thế à? Vui phết nhỉ?
- Tớ nhận ra cậu rồi! - Tôi nói, hồi tưởng về những lần trước khi gặp người này ở đâu đó.
- Tớ là Lượm. Thường xuyên đi qua cánh đồng này đấy. - Cậu bạn nói.
'Lượm? Chính là chú bé Lượm trong bài giảng ư? Thật kỳ diệu!' - Tôi ngạc nhiên suy nghĩ.
- Các đứa chơi vui nhé! Tớ phải đi đây! - Cậu bạn vẫy tay chào tạm biệt chúng tôi.
Tôi theo dõi bóng dáng của chú Lượm. Đúng là chính Lượm đó! Đôi chân thoăn thoắt, vừa đi vừa huýt sáo vang. Bóng chiếc mũ ca lô của cậu dần khuất sau đám lúa vàng. Tôi vẫn ngơ ngẩn nhìn theo. Bất ngờ trên bầu trời xanh kia, những chiếc máy bay khổng lồ xuất hiện. Như có một dự đoán trước, tôi lao về phía Lượm, gọi theo mãi mà chẳng thấy cậu dừng. Từ trên cao, máy bay thả bom xuống cánh đồng. Tiếng nổ dữ dội vang lên. Chiếc mũ ca lô tinh nghịch của Lượm biến mất. Tôi chỉ nhìn thấy hình ảnh Lượm nằm dưới cánh đồng. Những giọt máu đỏ tươi nhỏ giọt trên lá lúa vàng. Miệng cậu vẫn giữ nụ cười. Tôi cố chạy đến gần, nhưng dù chạy đi chăng nữa, tôi không thể đến nơi.
'Ai xôi lạc, bánh khúc đi...' - Tiếng rao lớn dưới lòng đường làm tôi tỉnh giấc. Dưới ánh đèn nhòe, tôi nhìn vào chiếc đồng hồ. 11 giờ đêm! Hóa ra tôi chỉ mới mơ thôi. Một giấc mơ kỳ diệu! Một cuộc gặp gỡ thoáng qua nhưng ấn tượng. Hình ảnh Lượm từ bài giảng của cô thật sự để lại ấn tượng sâu sắc trong tâm hồn tôi.