Nhớ lại những ngày học ở trường, mình nhận ra rằng học ngoại ngữ (đặc biệt là tiếng Anh) không phải là điều dễ dàng: nó nhàm chán, khó khăn và tạo ra áp lực, kết quả chỉ là đạt được điểm số nhưng không thể hiện được sự thành thạo. Điều này giống như việc học Toán, Lý, Hóa,... rồi quên hết khi ra trường nếu không tiếp tục nghiên cứu sâu về chuyên môn. Mình tự nhận là biết tiếng Anh tốt, nhưng khi bắt đầu vào Đại Học, mình vẫn cảm thấy mình còn nhiều hạn chế.
Người khác nhìn vào điểm số của mình có thể nghĩ mình rất giỏi tiếng Anh. Mình cũng từng nghĩ như vậy, nhưng khi phải giao tiếp với người bản xứ, mình nhận ra mình còn nhiều điều phải học hỏi như trẻ con vừa biết nói chuyện. Điều này thật đáng ngạc nhiên, phải không?
Không khó hiểu khi so sánh việc học tiếng Anh như một cây súng: mình biết cách thiết kế cây súng nhưng không biết cách sử dụng nó một cách hiệu quả. Thời điểm đó, mình tự tin nhất là khi chỉ biết cấu tạo của cây súng, nhưng thực sự là khi cần sử dụng, mình gặp khó khăn. Đó thực sự là một trò chơi thú vị trên con đường học tập, phải không?
Sau một khoảng thời gian dài, mình đã học thêm 3 ngôn ngữ khác, tiếp tục sử dụng tiếng Anh ở mức độ chấp nhận được, đang nỗ lực học tiếng Hoa và Quảng. Xung quanh mình, bạn bè và đồng nghiệp đa chơi xổ sốu biết sử dụng ít nhất hai ngôn ngữ ngoại, và mọi người đều có thể sử dụng những gì mình đã học và trang bị.
Đã có chuyện gì xảy ra? Phép màu à? Không, mình nghĩ chỉ là thay đổi lộ trình đi của mình. Điều này thực sự đã giúp mình tiết kiệm công sức học ngôn ngữ một cách hiệu quả. Đồng thời, nó cũng mở ra một cách nhìn mới về việc học tiếng - những nhận thức, quan điểm và phương pháp mà mình sẽ chia sẻ trong bài viết này.