Không ai được phép bước vào thế giới riêng của em, và không ai đủ dũng cảm để ở lại bên em lâu dài. Bạn bè, tình yêu, gia đình đều cách xa em.
Em là cô gái nhỏ với vẻ bề ngoài mạnh mẽ nhưng lòng lại yếu đuối và bất an. Khi em mới thật sự sống với chính mình?
Tuổi thanh xuân với những kí ức đầy tổn thương khiến em e dè và sợ hãi, cố giữ vẻ ngoài vững vàng mặc dù không cần ai ở bên cạnh.
Em có thể tự mình lái xe về nhà dù trời mưa tối. Em có thể du lịch một mình và tự chăm sóc bản thân. Em cũng có thể tự mình đối phó với bệnh tật và khám phá thế giới. Vậy thì em cần ai ở bên cạnh?
Sau những tổn thương, con người thường trở nên đóng kín mình hơn, mạnh mẽ và đa nghi hơn, thiếu đi cảm giác an toàn. Họ chỉ muốn bình yên, không suy nghĩ, không bị quấy rầy. Em cũng thế, sống xa lánh mọi thứ, không gần gũi với ai và không để bất kỳ ai tiếp cận cuộc sống của mình. Trước mặt mọi người, em luôn tỏ ra lạc quan và tràn đầy năng lượng, nhưng họ không biết rằng sau vẻ bề ngoài đó là một cảm giác cô lập và cô đơn. Cuộc sống đã rèn em trở nên mạnh mẽ đến như vậy.
Năm mười bảy, người em yêu nhất bỏ em để kết hôn với người khác. Em bị bệnh và đau lòng.
Năm mười tám, em nhận được bài học đau đớn từ bạn bè. Em cảm thấy bế tắc và cô đơn.
Năm mười chín, nội em mất. Thế giới quay lưng với em và em phải xa trường.
Năm hai mươi, em bị bỏ rơi bởi người mình yêu. Em ngồi đợi anh, nhưng anh không trở lại.
Từ đó, em trở nên tàn nhẫn và khép kín hơn. Không ai được phép bước vào cuộc sống của em.
Năm hai mươi hai, em đón sinh nhật một mình và cảm thấy cô đơn. Em không hy vọng vào điều kì diệu nào nữa.