
'Heidi đột ngột ngồi xuống, cởi giày ống và tất khỏi chân. Cô cởi bỏ chiếc khăn choàng đỏ dày cộp, sau đó tháo cúc chiếc váy đẹp nhất của mình... Cô bé cởi hết cả hai chiếc váy, đứng đó chỉ trong chiếc váy lót, vẫy vùng tay trong không khí hân hoan. Sau đó, cô gấp lại váy áo gọn gàng và chạy nhảy vui vẻ theo Peter và đàn dê'.
'Heidi, bạn đang làm gì thế vậy? Trông bạn thật kì quá! Bạn đã làm gì với những chiếc váy? Và đôi giày ống mới mua để đi đến đây, cùng với đôi tất đã đan cho bạn nữa sao?'

Trong chuyến đi của dì Detie nhằm đưa Heidi đến gặp ông nội (bác Alp), mọi người đều biết ông là một người bí ẩn và khó tính:
'Rồi một ngày chúng tôi nghe nói ông đã lên núi sống, không quay về đây nữa. Ông thực sự đã ở trên núi từ đó đến nay, như người ta nói, vì không hòa hợp với Chúa và con người'.
'Nhân vật bác Alp khiến cho độc giả cảm thấy sợ sệt, nhưng Heidi lại không tỏ ra sợ hãi, lo lắng, em 'đi thẳng tới ông và giơ bàn tay nhỏ ra' để chào: 'Xin chào ông nội'.
Khi tâm trí và tâm hồn không bị hạn chế, Heidi dễ dàng làm quen với ông nội sau nhiều năm xa cách, linh hoạt khám phá môi trường mới, thậm chí còn nhiệt tình giúp ông sắp xếp bàn ăn tối.
Ngay từ đêm đầu tiên khi Heidi ngủ trên núi, hình ảnh cô bé đáng yêu, an lành như thiên thần đã làm cho tâm trí căng thẳng của bác Alp được giải tỏa: 'Nó ngủ say dưới lớp chăn dày, má hồng áp vào bàn tay nhỏ mũm mĩm, và với vẻ hạnh phúc rạng rỡ trên gương mặt ngây thơ của nó, ông chắc chắn đoán rằng nó đang mơ một giấc mơ đẹp.
Cuộc sống trên núi cao khắc nghiệt đủ điều khó khăn, nhưng Heidi chưa bao giờ xem đó là sự thiếu thốn, khắc nghiệt - cô bé luôn tìm kiếm những điều đơn giản, tự nhiên mà theo cô là đủ, phong phú. Heidi chạy lên đồng cỏ với Peter (cậu chăn dê), ngồi xuống giữa thảm hoa 'thả hồn vào mùi thơm', bắt đầu ghi nhớ tên từng con dê nghịch ngợm, sau đó vào buổi chiều cô bé ngây ngất trong 'ánh lửa' huy hoàng: 'Đó là cách mặt trời chào tạm biệt những ngọn núi...'.

Khi đọc câu chuyện, người đọc hiểu rằng, chắc chắn, Heidi không chỉ trải nghiệm mà còn hòa mình, gắn bó, tạo ra nhiều mối quan hệ - với thiên nhiên, với động vật và con người. Ai cũng sẽ nhớ cảnh đám dê chạy về phía Heidi, nhớ rằng Heidi hứa cho Peter phần ăn của cô bé miễn là cậu không đánh con Finch, con Snowflake hoặc bất kỳ con dê nào khác, hay nhớ đoạn cô bé đi thăm người bà già yếu đuối, mù mịt của Peter.
'Heidi thích thăm ai đó rất nhiều, vì vậy sáng hôm sau điều đầu tiên nó nói là, 'Ông ơi, hôm nay cháu phải đi thăm bà của Peter. Bà đang mong cháu đến...'
Khi trao gửi tình yêu thương trong sáng, không bị giới hạn, Heidi khiến mọi vật, mọi người ở miền núi cao quấn quýt lấy em, cũng như tạo ra một kết nối ấm áp giữa mọi người:
'Hãy đợi cháu kể với ông về bà nhé. Ông sẽ giúp bà nhìn thấy được đấy, và ông sẽ sửa nhà cho bà...'
Chẳng ai nghĩ rằng bác Alp gai góc, lạnh lùng lại lặng lẽ xuống núi, xắn tay sửa nhà giúp gia đình Peter; từ đó những tin đồn như lớp sương mờ đáng sợ bao quanh nhân vật cũng dần tan biến.
Cuộc sống trên núi cao trở nên sáng sủa hơn nhờ vào Heidi, và ngược lại, em cũng hòa mình hoàn toàn với nơi đây. Vì vậy, một ngày - khi bị tách khỏi ông nội, đưa đến sống trong “ngôi nhà đẹp nhất nhì ở Frankfurt”, Heidi ngay lập tức trở nên buồn rầu, chán chường:
'Ở đây tôi không thể nhìn thấy mặt trời chào tạm biệt những ngọn núi. Nếu con đại bàng bay tới Frankfurt thì nó sẽ kêu to hơn vì chỗ này có nhiều người sợ hãi và cáu kỉnh'.
Dù sống trong dinh thự sang trọng, sống theo cách của quý tộc, và có tiểu thư Clara tốt bụng làm bạn, Heidi vẫn không ngừng nhớ về thiên nhiên mộc mạc, gia đình trên núi; thậm chí cô bé đã mơ mộng suốt.
Hình ảnh những ổ bánh mì trắng - biểu tượng cho bữa ăn của tầng lớp thượng lưu - mà Heidi lặng lẽ dành cho bà trên núi, bị cô quản gia nghiệt ngã Rottenmeier quẳng đi, đem lại cho chúng ta nhiều điều để suy ngẫm. Bữa ăn chỉ để lấp đầy dạ dày, các quy tắc cứng nhắc, sự tương tác và tình cảm dường như mốc meo!
May mắn, nhờ bác sĩ và ngài Sesemann, Heidi đã được trở lại nơi mình thuộc về. Có một chuyến đi “ngược dòng”: Những người quen sống đủ đầy ở thành phố, không thiếu bất cứ tiện nghi nào, lần lượt theo Heidi lên thăm vùng núi 'khắc nghiệt'.
Tại đây, họ ngạc nhiên trước vòng tay tươi đẹp, hào phóng của Mẹ Thiên nhiên, qua lời của bác sĩ: 'Đây chắc chắn là một nơi tuyệt vời cho những người bị bệnh tâm thần cũng như bệnh thể chất...', hoặc lời của bà Clara: 'Chào bác Alp thân mến! Tôi không thể tưởng tượng ra nơi nào đẹp hơn. Một vị vua cũng phải ghen tỵ với bác đấy'.
Chúng ta có thể nhắc đến điều kỳ diệu nhất mà thiên nhiên và tình yêu thương mang lại trong cuốn sách: Cô bé Clara phải ngồi xe lăn từ nhỏ dần dần bắt đầu bước đi...
Không có gì lạ khi độc giả đọc tác phẩm này một mạch, dù cách viết đơn giản nhưng những câu chuyện nhỏ bé diễn ra trong bối cảnh thiên nhiên Thụy Sĩ vẫn truyền cảm hứng, tình cảm tích cực hơn bao giờ hết.
Nhiều quốc gia trên thế giới đã dịch cuốn sách này và duy trì sức sống của nó hơn 100 năm (chỉ riêng tiếng Anh đã có 13 bản dịch khác nhau từ năm 1882 - 1959), và biến nó thành phim, vở kịch, trò chơi điện tử vv. Dựa trên số lượng sách bán ra, Heidi được công nhận là một trong những cuốn sách bán chạy nhất mọi thời đại.
Mytour