
Tuổi trẻ, nơi niềm vui và nỗi buồn giao thoa, nơi ước mơ và hy vọng đan xen. Ở đó có sự nhiệt huyết, những đam mê, ước mơ và những tâm sự thầm kín chỉ có thể trao qua những lá thư.
Hẹn cậu ở một tuổi trẻ khác nhé, tuổi trẻ của tôi. Khi đó, tôi sẽ là phiên bản tốt nhất của mình, đứng cạnh cậu, cùng cậu viết nên những kỷ niệm tuyệt đẹp, để không phải hối tiếc hay lỡ dở. Tôi sẽ can đảm đứng trước cậu, nói ra ba từ quan trọng ấy để có thể cùng cậu tạo nên một kết thúc khác.
Đây là câu chuyện, là tâm sự của một chàng trai trẻ. Khi người bạn của tôi quyết tâm thổ lộ lòng mình, cũng là lúc cậu ấy quyết định buông bỏ một mối tình không hồi đáp, dù đau lòng nhưng cũng nhẹ nhõm hơn.

Tuổi trẻ, ai cũng có một 'cậu ấy' của riêng mình. 'Cậu ấy' là bí mật, là ước mơ không với tới, là tình yêu giấu kín chẳng thể thổ lộ, như đứa trẻ giấu viên kẹo ngọt sợ người khác biết, người lớn không thích nhưng trẻ con lại thích tranh giành. 'Cậu ấy' đôi khi là mặt trời nhỏ, tỏa sáng và ấm áp, nhưng cũng có lúc là mặt trăng lạnh lẽo và vô tình. Dù vậy, 'cậu ấy' vẫn là nguồn gốc của những hành động kỳ lạ, ngốc nghếch, là nguyên nhân của một thứ tình cảm mang tên 'yêu thầm'.
Yêu thầm, chủ đề muôn thuở, những tâm sự nặng lòng chẳng biết giãi bày cùng ai. Sợ cậu biết, nhưng cũng sợ cậu không biết. Đó là thứ tình cảm thuần khiết, đáng yêu nhưng cũng... đáng buồn nhất. Ngày tôi muốn gửi cậu những dòng tâm tình nặng trĩu nỗi lòng, là ngày cậu đau khổ vì người khác. Ngày tôi run run đưa cậu lá thư tình, là ngày chúng ta chỉ còn vài chục ngày bên nhau.
Tôi nhớ rõ, ngày đó thời tiết nóng đến 40 độ C, tôi đang cố gắng làm bài toán khó, ôn tập lại những kiến thức chưa chắc chắn để chuẩn bị cho kỳ thi quan trọng sắp tới, kỳ thi Tốt nghiệp Trung học phổ thông. Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt suy nghĩ của tôi, tôi cảm thấy bực mình. Không biết ai lại gọi vào giữa trưa như thế này chứ. Tiếng chuông vang mãi, vang mãi, tôi quyết không nghe cho tới khi mẹ tôi nói vọng lên:
- Con ơi, điện thoại kia, nghe đi, để mẹ còn ngủ, trưa rồi, ồn quá!
Tôi bực mình rời khỏi ghế, nhìn vào chiếc điện thoại tôi đã vứt ra xa để không làm phiền việc học. Là một số lạ. Hay thật. Đã gọi vào lúc này, lại còn là số lạ. Tò mò trỗi dậy, tôi nhấc máy.
- Alo? Ai đấy? - Giọng tôi không hề thiện cảm với người gọi.
- Mày không lưu số tao à? Bạn tốt quá nhỉ? - Có vẻ người gọi cũng không thoải mái với câu hỏi của tôi.
- À, là Mạnh à? - Tôi chợt nhớ đến thằng bạn 'chí cốt' mới chụp ảnh kỷ yếu với mình tuần trước.
- Thì vì mới đổi máy nên chưa kịp lưu số. Sao vậy? Muốn nói chuyện gì với tao? - Tôi nhanh chóng đổi chủ đề.