(Mytour) Thông qua câu chuyện về Đức Phật và hai chiếc bình đất, cho thấy chúng ta thường mơ hồ về việc có Thần hay Phật giúp đỡ mình mà không suy nghĩ rằng điều này xâm phạm vào quy luật tự nhiên.
1. Câu chuyện về Đức Phật và hai chiếc bình đất
Câu chuyện kể lại rằng, một chàng trai trẻ vừa mới mất cha và cố gắng làm điều gì đó có ý nghĩa cho người đã khuất. Nghe nói các nhà sư có thể giúp người vừa qua đời tiếp tục hành trình siêu thoát, anh chàng cầu xin Đức Phật - một vị đại hiền thánh có thể tiến hành nghi lễ hay nghi thức để cha mình được nhận lãnh điều tương tự.
Đức Phật hiểu rằng nói chuyện phải trái với một người đang không đủ bình tĩnh là điều rất khó. Thế nên Ngài yêu cầu người này ra chợ mua hai cái bình đất về.
Sau đó Đức Phật yêu cầu anh làm đầy một bình bằng bơ và bình kia bằng đá, sỏi. Anh chàng làm theo vì tin rằng có thể yêu cầu của mình sắp được Ngài thực hiện.
Sau khi niêm phong hai chiếc bình, Ngài bảo anh thả chúng xuống một cái hồ và bình liền chìm xuống đáy. Đức Phật tiếp tục yêu cầu anh mang một cây gậy cứng để có thể đập bể hai chiếc bình.
Người này làm theo từng bước vì nghĩ rằng đó có thể là quy trình của một nghi lễ. Khi bình vỡ, bơ ở bình đầu tiên trào ra và nổi lên trên mặt nước; trong khi đó sỏi thoát ra từ cái bình còn lại và rơi xuống đáy hồ.
Sau đó Đức Phật yêu cầu anh làm đầy một bình bằng bơ và bình kia bằng đá, sỏi. Anh chàng làm theo vì tin rằng có thể yêu cầu của mình sắp được Ngài thực hiện.
Sau khi niêm phong hai chiếc bình, Ngài bảo anh thả chúng xuống một cái hồ và bình liền chìm xuống đáy. Đức Phật tiếp tục yêu cầu anh mang một cây gậy cứng để có thể đập bể hai chiếc bình.
Người này làm theo từng bước vì nghĩ rằng đó có thể là quy trình của một nghi lễ. Khi bình vỡ, bơ ở bình đầu tiên trào ra và nổi lên trên mặt nước; trong khi đó sỏi thoát ra từ cái bình còn lại và rơi xuống đáy hồ.
Lúc này, Đức Phật mới ôn tồn bảo người kia: 'Những gì ta có thể giúp anh thì ta đã làm xong, giờ đây anh hãy nhờ tất cả các tu sĩ đến và nói họ cùng cầu nguyện: 'Bơ ơi hãy chìm xuống đáy hồ. Sỏi ơi hãy trồi lên mặt nước'.
Anh này ngạc nhiên đáp: 'Dạ thưa, sao có thể như vậy được? Như thế là trái quy luật của tự nhiên, sỏi nặng hơn nước nên chìm xuống dưới, còn bơ nhẹ hơn nên mới nổi lên. Không có chuyện ngược lại cho dù cầu nguyện'.
'Này anh bạn, có vẻ anh biết rõ về luật của tự nhiên, tuy nhiên anh không muốn hiểu luật của tự nhiên cũng áp dụng vào cuộc sống của anh. Nếu cha anh từng làm những việc nặng như sỏi thì chắc chắn phải chìm xuống. Còn ông ấy làm những việc nhẹ như bơ thì ắt sẽ nổi lên. Không ai có thể điều khiển được việc đó cả, bao gồm cả cầu nguyện', Đức Phật đáp lời. Lúc này anh bạn trẻ mới hiểu ra vấn đề và cảm ơn Ngài rồi lặng lẽ ra về.
'Này anh bạn, có vẻ anh biết rõ về luật của tự nhiên, tuy nhiên anh không muốn hiểu luật của tự nhiên cũng áp dụng vào cuộc sống của anh. Nếu cha anh từng làm những việc nặng như sỏi thì chắc chắn phải chìm xuống. Còn ông ấy làm những việc nhẹ như bơ thì ắt sẽ nổi lên. Không ai có thể điều khiển được việc đó cả, bao gồm cả cầu nguyện', Đức Phật đáp lời. Lúc này anh bạn trẻ mới hiểu ra vấn đề và cảm ơn Ngài rồi lặng lẽ ra về.
Bài học: Qua câu chuyện trên ta có thể thấy người con trai khá bám chấp, mong Đức Phật hỗ trợ mình một điều khá viển vông, anh tin rằng Ngài có phép màu để biến không thành có mà không đối diện với sự thật rằng ai trong chúng ta cũng phải tuân theo quy luật tự nhiên của cuộc sống.
Có thể nói hầu hết chúng ta cũng giống như người con trong câu chuyện về Đức Phật và hai chiếc bình đất. Ta hay nói về quy luật tự nhiên của cuộc sống, thế nhưng không phải ai cũng đủ dũng cảm đối mặt với chúng khi có điều trái ý muốn của mình xảy ra.
Thậm chí, càng rơi vào khó khăn ta càng hay cầu mong có ai đó ra thay giúp đỡ. Ví như Thần hoặc Phật mà không giúp lúc này thì ta sẽ oán. Cuối cùng không chịu nhận ra rằng chỉ có chính bản thân mới tự cứu lấy được chính mình mà thôi.
Có thể nói hầu hết chúng ta cũng giống như người con trong câu chuyện về Đức Phật và hai chiếc bình đất. Ta hay nói về quy luật tự nhiên của cuộc sống, thế nhưng không phải ai cũng đủ dũng cảm đối mặt với chúng khi có điều trái ý muốn của mình xảy ra.
Thậm chí, càng rơi vào khó khăn ta càng hay cầu mong có ai đó ra thay giúp đỡ. Ví như Thần hoặc Phật mà không giúp lúc này thì ta sẽ oán. Cuối cùng không chịu nhận ra rằng chỉ có chính bản thân mới tự cứu lấy được chính mình mà thôi.
2. Dấu hiệu ta trốn tránh quy luật tự nhiên
2.1 Không chấp nhận cái chết
Thường thì chúng ta tránh né, không muốn đề cập đến chuyện chết. Nhưng nếu ta suy ngẫm theo triết lý của Phật, chết chỉ là một phần của quy luật tự nhiên, không có gì đáng sợ cả.
Chết cũng là một hình thức báo ứng theo quy luật nhân - quả từ nhiều kiếp sống kết hợp lại với nhau. Dù cho không thể giải thích bằng mắt thường hoặc lập luận logic, mọi sự việc đều có lý do ẩn sau đó.
Vì vậy, nếu ta chấp nhận quy luật tự nhiên, hiểu rằng sinh tử là một phần tự nhiên của cuộc sống, ta sẽ không còn sợ hãi điều gì nữa.
Câu chuyện về Tăng Triệu khi nhận án tử, ông đã thản nhiên chấp nhận, thậm chí trước khi chết còn viết bài kệ. Điều này cho thấy rằng ông ta coi cái chết là một phần bình thường của cuộc đời, không có gì đáng ngại.
2.2 Không chấp nhận xui xẻo đến với mình
Câu chuyện kể rằng khi Đức Phật còn sống, một phụ nữ đã vô tình quên một chiếc áo quý giá tại chùa. Thay vì trách móc người đầy tớ, bà đã bày tỏ sự thành khẩn và cầu nguyện rằng nếu có ai đó lấy đi chiếc áo, thì bà sẽ không cần nó nữa. Khi biết người khác đã giữ lại chiếc áo, bà đã quyết định bán nó để dùng tiền cúng dường. Điều này cho thấy rằng bà đã biến một sự cố đáng trách thành một cơ hội để làm điều tốt và mang lại niềm vui cho mọi người xung quanh.
2.3 Nỗ lực chiếm đoạt của cải cho bản thân
2.4 Khám phá và chiến thắng thiên nhiên
Con người thường thích thử thách và vượt qua tự nhiên, coi đó như một thành tựu, một cách để chứng tỏ mình là sinh vật thông minh nhất. Vì vậy họ thường có kế hoạch phá rừng để xây dựng các công trình cao tầng, tìm cách 'định cư trên Sao Hỏa' hoặc những dự án tương tự để minh chứng cho sức mạnh của họ.
Tuy nhiên, cuối cùng, sống hòa hợp với tự nhiên, yên bình và hiền hậu với mọi vật xung quanh mới là sự khôn ngoan nhất. Luật tạng đã ghi nhận rằng các Tăng Ni không được phá hoại bất kỳ cây cối nào, không được cố ý làm hại đến hạt giống và trái cây đang mọc mạnh.
Về Đức Phật, để tránh làm ảnh hưởng đến sự phát triển của các loài côn trùng và cây cỏ trong mùa mưa Ấn Độ, Ngài đã thực hiện pháp an cư trong 3 tháng.
Tuy nhiên, cuối cùng, sống hòa hợp với tự nhiên, yên bình và hiền hậu với mọi vật xung quanh mới là sự khôn ngoan nhất. Luật tạng đã ghi nhận rằng các Tăng Ni không được phá hoại bất kỳ cây cối nào, không được cố ý làm hại đến hạt giống và trái cây đang mọc mạnh.
Về Đức Phật, để tránh làm ảnh hưởng đến sự phát triển của các loài côn trùng và cây cỏ trong mùa mưa Ấn Độ, Ngài đã thực hiện pháp an cư trong 3 tháng.