Khi cuộc sống gian nan, bão táp không ngừng đến, ta có đủ lòng dũng cảm để bình tĩnh và suy ngẫm về ý nghĩa của sự sống? Ta sống vì có nhiều người yêu thương ta và ta cũng yêu thương họ.
Ta sống vì còn rất nhiều điều mới mẻ để khám phá, để học hỏi, và cũng vì có người cần ta giúp đỡ và đóng góp vào hạnh phúc của họ. Ta sống vì ta muốn phụng sự cho cuộc đời để đáp trả những điều tốt đẹp ta đã nhận. Dù có bao nhiêu người ra đi, ta vẫn sống và đó là một niềm hạnh phúc lớn lao.
Cuộc đời này không ai tránh khỏi nỗi buồn, không ai không gặp trở ngại, nhưng luôn có những trái tim biết cất giữ tình thương từ những lời tổn thương để trân trọng.
Người hạnh phúc nhất là người biết trân trọng mọi điều, bao gồm cả nỗi đau. Người đi xa nhất là người biết nhặt lấy từng nỗi đau, từng thách thức, rồi cháy sáng chúng để làm động lực cho cuộc hành trình phía trước. Người yêu cuộc sống nhất là người biết yêu thương cả những nỗi đau.
Tôi yêu thích nghe những người đối diện với khó khăn, vượt qua sóng gió để trở về, ngồi yên bình dưới mái hiên chùa chia sẻ câu chuyện, nghe về những gì đã gây tổn thương cho họ, và cách họ biến những trải nghiệm đó thành bài học cho cuộc sống của mình.
Tôi đã đọc và nghe nhiều về lòng biết ơn, nhưng vẫn cảm thấy như chưa thật sự hiểu sâu về điều đó từ những năm tháng trước. Tôi từng nghĩ mình là một đứa trẻ không may mắn, trải qua nhiều khó khăn và căm ghét, vô thức trút hết sự tức giận lên gia đình và những người liên quan đến nỗi đau của mình trong quá khứ. Khi dần lãng quên về sự đau đớn, tôi trở nên lạc lối và căm ghét mọi thứ xung quanh. Nhưng quan trọng nhất, không có gì nặng nề hơn việc trách móc chính bản thân mình.
Tuy vậy, tôi vẫn là người may mắn tìm thấy con đường quay về. Qua những chuyến đi và những cuộc gặp gỡ, tôi chấp nhận chính mình, tha thứ cho quá khứ và yêu thương những phần của bản thân trong cuộc đời.
Khi bị tổn thương vì ai đó, hãy nhớ rằng cuộc sống là một chuỗi phép trừ, gặp nhau một lần là mất đi một lần, sống qua một ngày là giảm bớt một ngày. Đừng quên lòng biết ơn, không nên quá quan tâm đến những vấn đề tiêu cực xung quanh. Dù ai nói gì, cư xử thế nào với bạn, hãy để qua đi và tập trung vào những điều tích cực.
Tôi kể về quá khứ của mình, khi tôi là một cô gái trầm tính, thích ở một mình. Tôi thường tìm lại năng lượng bằng cách ở một mình. Vì tính cách đó, tôi thích viết hơn là nói. Viết là cách an toàn và thoải mái hơn với tôi. Do đó, tôi thường cảm thấy khó hiểu với đám đông, và ít khi được người khác hiểu, có ít bạn bè.
Tôi từng là một cô gái ít nói, lạnh lùng, đôi khi nóng tính và nói ra những lời có thể tổn thương người khác. Tôi từng là người rất nhạy cảm. Tính cách nóng nảy của tôi chắc có liên quan đến ba - một người đàn ông ít nói, nghiêm túc và khó tính. Tôi sợ những lời kỳ thị từ ba, dễ bị tổn thương bởi những lời không hay từ anh ta, và cũng dễ dàng trút giận lên những người thân yêu.
Dần dần, tôi đóng cửa trái tim mình và tự khép mình trong bóng tối của căn phòng riêng. Khi không còn ai lắng nghe những tâm sự, những nỗi lòng của mình nữa, khi cảm xúc bị bỏ rơi, con người ta bắt đầu thu mình vào một góc khuất.
“Ai mà không như thế!”
“Bên ngoài vẫn còn nhiều người gặp khó khăn hơn chúng ta đấy!”
“Chỉ có việc ăn và học thôi mà cũng không làm được. Vô ích!”
Có lẽ bạn cũng đã từng nghe những lời như thế khi chia sẻ cảm xúc tiêu cực của mình với ai đó. Có người an ủi “Không sao đâu”, có người chỉ kịp thốt lên “Cuộc sống mà, có gì phải buồn”. Và sau đó, tôi lặng im. Tôi giữ những suy nghĩ và tâm trạng tiêu cực trong lòng mình.