Chắc chắn, mọi người đều đã nghe về bộ phim “Bên Trong Cảm Xúc” (Inside Out}. Là một bộ phim hoạt hình dành cho trẻ em, nó khám phá một cách không mới nhưng với những ý tưởng sáng tạo. Lần đầu tiên xem bộ phim này, chúng ta có thể chỉ cảm thấy thú vị với những mảng màu sắc của mỗi cảm xúc trong bộ não của Riley - cô bé nhân vật chính. Nhưng khi xem lại, bạn sẽ bất ngờ với những thông điệp sâu sắc mà bộ phim truyền đạt.
Bắt đầu bộ phim, chúng ta thấy sự thống trị của cảm xúc vui vẻ - Niềm Vui, 1 trong 5 cảm xúc tồn tại ở đầu não của cô bé Riley. Tất cả các kí ức của cô bé đều có màu vàng của Niềm Vui, điều này có thể đúng khi chúng ta nhận thấy đó là những kí ức mà cô bé có trước khi chuyển nhà đến một nơi mới.
KHÔNG NÊN BIẾN TÍCH CỰC THÀNH TÍCH CỰC “ĐỘC HẠI”
Nhưng khi câu chuyện phim tiếp tục phát triển, sau một loạt các sự kiện, nhân vật Buồn Bã, ban đầu thường bị xem như “vô dụng”, ngày càng thể hiện vai trò quan trọng của mình trong việc hình thành cảm xúc của Riley về thế giới mới xung quanh cô bé. Và sau đó, sự độc đáo và cố chấp của Niềm Vui ảnh hưởng đến Riley, làm cho chúng ta nhận ra rằng ranh giới giữa sự lạc quan tích cực và sự lạc quan độc hại luôn tồn tại.
Cụ thể, trong một cảnh trong phim, hai nhân vật Niềm Vui và Buồn Bã cố gắng an ủi Bing Bong (một người bạn tưởng tượng) khi anh ấy đánh mất một vật kỷ niệm quan trọng của cậu bé Riley. Nếu Buồn Bã ngồi bên cạnh Bing Bong, cảm thông và cho anh ấy khóc thả tự do, thì Niềm Vui (với tính cách vui vẻ) lại lên tiếng động viên và biến nỗi buồn của Bing Bong thành cơ hội để tìm kiếm niềm vui khác. Mặc dù Niềm Vui có ý định tốt, nhưng việc phủ nhận hoặc cố gắng loại bỏ ngay lập tức những cảm xúc tiêu cực là một dấu hiệu rõ ràng của tính tích cực độc hại.
Ngoài ra, có những biểu hiện khác như:
giấu diếm cảm xúc thật của bản thân.
chịu đựng cảm xúc của mình bằng cách nói “chịu đựng thôi”.
tránh trải nghiệm tiêu cực bằng cách tự an ủi bằng câu “mọi thứ sẽ ổn thôi”,...
phớt lờ các sự kiện xảy ra với mình bằng cách suy nghĩ “mọi chuyện đều có thể tồi tệ hơn”.
không công nhận thực tế của tình huống mà mình đang đối mặt “thế nào đi nữa thì vẫn là thế”.
phê phán, mắng mỏ người khác vì biểu hiện cảm xúc không tích cực.
Thực ra, khi nhìn lại, chắc chắn có người sẽ nhận ra bản thân trong đó. Đặc biệt, trong xã hội hiện đại, chúng ta không dễ dàng thể hiện cảm xúc cá nhân của mình. Chúng ta che giấu chúng vì sợ bị đánh giá bởi người khác, vì vậy, việc che giấu cái tiêu cực dường như là điều tất yếu phải làm.
Vì sao con người lại phải cố gắng lấn sân vào niềm vui, cố gắng làm hạnh phúc? Có lẽ vì xã hội mà chúng ta sống đang phát triển quá nhanh. Hầu hết người lớn sẽ bị cuốn vào vòng xoay của công việc, tiền bạc và sinh tồn hàng ngày.
Để hoàn thành và đạt được những gì cần thiết, chúng ta cần phải biết vui vẻ. Khi bạn buồn, không ai có thể dễ dàng đồng cảm với bạn, bởi vì mọi người đều đang phải đối mặt với những khó khăn của riêng mình.
ĐỪNG BỎ QUÊN RẰNG NỖI BUỒN LÀ MỘT PHẦN TẤT YẾU CỦA CUỘC SỐNG
Nếu bộ phim Inside Out mô tả một tuổi thơ hạnh phúc của Riley, thì những thay đổi sau này trong cuộc sống của cô bé khi trưởng thành cho chúng ta thấy tầm quan trọng của nỗi buồn và các cảm xúc tiêu cực khác.
Theo đúng quy luật, tuổi thơ của một đứa trẻ thường đầy hạnh phúc và niềm vui. Tuy nhiên, để trưởng thành, chúng ta cần học cách chấp nhận nỗi đau, nỗi buồn và thất vọng. Chúng ta thường nói với nhau rằng mất mát và cô đơn là một phần không thể thiếu trong quá trình trưởng thành. Và điều này có lẽ là đúng.
Và có lẽ, không có hạnh phúc nào thiếu đi nỗi buồn. Mỗi nỗi đau, dù nhỏ hay lớn, cuối cùng vẫn là một phần của giá trị của tình yêu. Qua tình bạn, tình yêu và tình thân. Chỉ khi trải qua nhiều khó khăn, những lúc thất vọng và bế tắc, chúng ta mới thực sự hiểu được giá trị của những mối quan hệ xung quanh.
Giống như Riley và gia đình của cô bé. Sau một chuỗi những thay đổi và mớ hỗn độn khiến họ không quen thuộc ở nơi mới, gia đình càng trở nên gắn bó hơn. Những kỷ niệm hạnh phúc ban đầu, dù sáng rực trong lõi ký ức, cuối cùng cũng phai màu, nhưng chúng vẫn là một phần không thể nào quên được.
Cuối cùng, điều chúng ta cần làm là chấp nhận và yêu thương nỗi buồn. Yêu thương những cảm xúc không luôn đẹp đẽ nhưng lại rất quan trọng. Tuy nhiên, giống như sự lạc quan và tích cực độc hại, sự khác biệt giữa nỗi buồn và trầm cảm cũng rất quan trọng.
Nỗi buồn là một cảm xúc ngắn hạn. Nếu bạn học được cách chấp nhận và biến nó thành một cảm xúc tích cực cho bản thân, thì đó là nỗi buồn có ý nghĩa. Nhưng nếu bạn
cảm thấy đau buồn liên tục
nó ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày của bạn
điều này khiến bạn suy nghĩ về cái chết nhiều hơn
bạn có suy nghĩ hoặc hành động tự sát
Thì có vẻ bạn đang trải qua trạng thái trầm cảm và là lúc bạn cần tìm kiếm sự giúp đỡ từ các chuyên gia y tế ngay lập tức.
Do đó, cách để chúng ta có thể đối mặt với nỗi buồn này, trước khi nó trở thành trầm cảm thực sự rất đơn giản. Đầu tiên, hãy thay đổi cách nhìn của bạn và cho phép bản thân trải qua cảm xúc buồn. Hãy cho phép bản thân khóc, hãy để nước mắt tuôn rơi nếu cần. Bạn đã cố gắng quá nhiều khi không cho phép mình khóc.
Khi buồn, nếu bạn thích ở một mình, hãy nghe nhạc, viết nhật ký. Viết nhật ký vẫn là một cách tốt để chúng ta hiểu rõ hơn về cảm xúc của bản thân. Đây cũng là cách để bạn sắp xếp lại suy nghĩ. Nếu không, hãy tìm người bạn tin cậy và chia sẻ với họ. Nói ra những gì bạn đang cảm thấy cũng sẽ giúp bạn giải tỏa rất hiệu quả.
HÃY TÔN TRỌNG NỖI BUỒN CỦA NGƯỜI KHÁC
Chúng ta cần phải vui vẻ để hoàn thành và đạt được những gì cần thiết. Khi bạn buồn, không ai có thể đồng cảm với bạn, vì họ cũng đang cố gắng với cuộc sống của mình.
Lý thuyết có lẽ đúng, nhưng trong tình thế thực tế, con người liệu có quá vô tâm không? Khi chúng ta hy sinh tất cả chỉ vì lợi ích cá nhân, có phải là quá đáng không? Khi chúng ta tự hỏi về sự tự tiếp cận của mình, liệu có nên nghĩ đến người khác không?
Tuy nhiên, xã hội không thể hoạt động như vậy. Chúng ta cần nhau để tồn tại, và từ sự gắn kết đó, lòng trắc ẩn và lòng tha thứ sẽ phát triển trong mỗi người.
Vì vậy, hãy cố gắng đặt mình vào vị trí của người khác nếu có thể. Hiểu thêm về họ sẽ giúp cuộc sống của bạn trở nên dễ dàng hơn. Nếu mọi người đều có thái độ như vậy, những kiểu suy nghĩ như “con trai không được khóc” sẽ không còn tồn tại và không gây ra những phản ứng cực đoan như vậy.
Mỗi người có một sức mạnh, sự linh hoạt tinh thần, và khả năng chịu đựng đau khổ khác nhau dựa trên trải nghiệm, môi trường, và yếu tố di truyền. Không có ai có thể kiểm soát hoàn toàn những yếu tố này. Do đó, việc yêu cầu ai đó cố gắng tích cực hơn hoặc không quá nhạy cảm là vô ích.
Vậy nên, nếu bạn muốn an ủi một người bạn đang buồn, thay vì nói những lời thông thường, hãy xem xét những điều sau:
Tôi đây, tôi lắng nghe.
Tôi có thể giúp gì bạn đây?
Cùng đi dạo nhé, chỉ cần một cuộc đi bộ thôi hoặc chúng ta có thể nói chuyện về điều đó nếu bạn muốn.
Tôi có thể ôm bạn không?
Tôi sẽ luôn ở đây với bạn, bất kể điều gì xảy ra.
Tôi không biết phải nói gì, nhưng tôi sẽ luôn ở đây với bạn.
FIN
Thỉnh thoảng, chúng ta quên đi giá trị của cảm xúc. Có lẽ, vì chúng ta luôn bận rộn với những việc quan trọng hơn. Nhưng, đừng bao giờ quên rằng chúng ta là con người, không phải máy móc, nên việc hiểu và cảm nhận cảm xúc sẽ làm cuộc sống và bản thân bạn tốt hơn rất nhiều. Dù tích cực hay tiêu cực, hãy luôn trân trọng cảm xúc của mình và thể hiện sự đồng cảm với người khác nếu có thể.
Tác giả: Ngọc Nguyễn