Đề bài: Khám phá vẻ đẹp trữ tình của dòng sông trong 'Người lái đò sông Đà' của Nguyễn Tuân và 'Ai đã đặt tên cho dòng sông' của Hoàng Phủ Ngọc Tường
Bố cục bài viết
I. Mở đầu:
– Giới thiệu Nguyễn Tuân và tác phẩm 'Người lái đò sông Đà'
– Giới thiệu Hoàng Phủ Ngọc Tường và 'Ai đã đặt tên cho dòng sông'
– Đề cập vấn đề nghị luận về vẻ đẹp của hai dòng sông.
II. Nội dung chính:
– Sông Đà được miêu tả qua những lời đề từ trữ tình: “Tiếng hát vang vọng trên dòng sông”
– Quan sát từ trên cao: Dòng sông uốn lượn, mượt mà như mái tóc dài: “dài như một sợi tóc trữ tình, xuất hiện trong làn mây bung hoa ban, hoa gạo và khói mù của núi Mèo vào tháng hai”
– Sự thay đổi màu sắc của sông Đà qua các mùa: màu xanh ngọc bích vào mùa xuân, đỏ rực như rượu trong mùa thu.
– Sông Đà như một người bạn cũ: mỗi khi xa nhớ, gặp lại thì vui mừng: “Bờ sông Đà, bãi sông Đà, chuồn chuồn bay lượn quanh sông Đà...”
– Vẻ đẹp của hai bên bờ sông: vẻ hoang sơ, yên bình: “con thuyền tôi trôi trên sông Đà, bên bờ vắng lặng...”
=> Nhận xét: Nguyễn Tuân với ngòi bút linh hoạt, sử dụng những hình ảnh nhân hoá và so sánh, tạo ra một dòng sông Đà sống động và đầy cảm xúc.
* Vẻ đẹp của sông Hương:
– Sông Hương, dòng sông chảy qua Huế, mang vẻ đẹp riêng biệt.
– Ở thượng nguồn, sông Hương như một cô gái dân tộc dạn dĩ và tự do. Rừng già đã dịu dàng hoá giải sức mạnh mộng mơ của nó.
=> Tác giả nhấn mạnh hai điểm nổi bật của sông Hương: là biểu tượng văn hoá của Châu Hoá và một nàng thiếu nữ đẹp, sống hết mình vì tình yêu.
– Sông Hương đổi dòng liên tục như một hành trình tìm kiếm, tác giả theo dõi dòng sông như một nhà địa lý khám phá tâm hồn người đẹp.
=> Sông Hương làm duyên với vẻ đẹp dịu dàng và sâu sắc của mình.
– Khi chảy qua Huế, sông Hương chảy chậm rãi, dịu dàng, như đang tặng Huế một bản tình ca.
=> Sông Hương và Huế tạo nên một tình yêu đẹp, say đắm. Tình yêu ấy đã làm nên vẻ đẹp văn hoá của dòng sông.
* Kết luận
Bài mẫu
BÀI LÀM
Những con sông quê hương mang một vẻ đẹp thiên nhiên đặc sắc, với dòng chảy, lịch sử hình thành và đặc điểm địa lý đã truyền cảm hứng cho các nhà văn tạo ra những tác phẩm đầy nghệ thuật. 'Người lái đò Sông Đà' của Nguyễn Tuân và 'Ai đã đặt tên cho dòng sông?' của Hoàng Phủ Ngọc Tường chính là những tác phẩm như thế, sinh ra từ lòng yêu mến cái đẹp của các tác giả. Dù ra đời trong những thời điểm khác nhau, cả hai tác phẩm đều phản ánh thành công vẻ đẹp trữ tình, sâu lắng của những dòng sông quê hương.
Nhiều tác phẩm thơ, văn đã miêu tả thành công về đề tài sông nước. Chúng ta đã được thưởng thức vẻ đẹp mênh mông, vắng lặng và buồn thương trong 'Tràng giang' của Huy Cận, hay cảnh sắc đìu hiu, cô lập của sông nước Kinh Bắc trong bài thơ 'Bên kia sông Đuống' của Hoàng Cầm. Nhưng chỉ khi đến với 'Người lái đò sông Đà' và 'Ai đã đặt tên cho dòng sông?', người đọc mới thực sự cảm nhận được độ sâu của các tác phẩm viết về dòng sông. Dưới ngòi bút của các nhà văn, hình ảnh dòng sông trở nên sống động, mang đậm nét độc đáo của từng vùng miền.
Cả hai tác giả đều đã tái hiện hình tượng dòng sông với nhiều dáng vẻ phong phú, đa dạng ở nhiều khoảng thời gian và không gian khác nhau, từ các góc nhìn đa chiều. Dòng sông Đà, lúc là người xa lạ, lúc lại như người thân quen; từ cái nhìn từ trên cao đến gần gũi từng chi tiết sát cạnh. Mỗi mùa trong năm lại mang đến những cảm xúc riêng, nhưng tất cả cùng nhấn mạnh vẻ đẹp yêu thương của con sông. Với dòng sông Hương, Hoàng Phủ Ngọc Tường cũng vẽ nên thành công vẻ đẹp của nó từ nhiều góc độ, từ thượng nguồn đến nội thành Huế, qua mọi thời kỳ lịch sử và nghệ thuật. Điều này làm nổi bật sự quyến rũ, lôi cuốn của dòng sông trong mắt người đọc, đem lại những ấn tượng khó phai.
Vẻ đẹp của dòng sông được làm nổi bật qua ngòi bút tài hoa, uyên thâm của các nhà văn. Mỗi tác giả có cách cảm nhận và diễn đạt riêng, nhưng đều tìm thấy sự đồng điệu trong khả năng quan sát tinh tế, qua những liên tưởng và so sánh đầy tính sáng tạo. Vẻ đẹp của dòng sông vì thế mà càng trở nên rõ nét và ấn tượng hơn. Hai con sông, mỗi con mang vẻ đẹp riêng biệt và đặc sắc: Sông Đà mạnh mẽ, hùng vĩ và Sông Hương thơ mộng, trữ tình, cùng làm say đắm lòng người.
Cả hai con sông, dưới ngòi bút của các nhà văn, đều được nhân hoá, mang những đặc điểm của người con gái trẻ trung, trong sáng, tạo nên những ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc. Bằng vốn hiểu biết phong phú, bằng sự liên tưởng, tưởng tượng phong phú, các tác giả đã vẽ nên bức tranh thiên nhiên sông nước đầy ấn tượng, làm sống dậy tình yêu và niềm tự hào với vẻ đẹp quê hương, đất nước.
Bên cạnh những nét độc đáo chung, mỗi dòng sông còn mang những nét riêng biệt vô cùng đặc sắc, từ vẻ đẹp hùng vĩ của Sông Đà đến vẻ đẹp văn hoá, trữ tình của Sông Hương. Tất cả điều này đã tạo nên một dấu ấn đặc biệt trong tâm trí người đọc, đồng thời mang lại một cái nhìn mới mẻ, đa dạng về vẻ đẹp thiên nhiên của Tổ quốc.
Qua 'Người lái đò Sông Đà' của Nguyễn Tuân và 'Ai đã đặt tên cho dòng sông?' của Hoàng Phủ Ngọc Tường, ta có thể cảm nhận sâu sắc vẻ đẹp trữ tình, thơ mộng của hai dòng sông quê hương. Nét đẹp không chỉ thuần túy là thiên nhiên mà còn chứa đựng giá trị văn hóa, địa lý, lịch sử phong phú, thể hiện tình yêu sâu đậm, gắn bó với đất Việt của các nhà văn.
Nội dung được phát triển bởi đội ngũ Mytour với mục đích chăm sóc khách hàng và chỉ dành cho khích lệ tinh thần trải nghiệm du lịch, chúng tôi không chịu trách nhiệm và không đưa ra lời khuyên cho mục đích khác.
Nếu bạn thấy bài viết này không phù hợp hoặc sai sót xin vui lòng liên hệ với chúng tôi qua email [email protected]