Nguyễn Huệ, anh hùng áo vải của dân tộc Việt Nam. Với tài năng quân sự vượt trội, Nguyễn Huệ đã đánh bại ba mươi vạn quân Thanh, tạo ra sự rung chuyển trong xã hội. Trong tác phẩm “Hoàng Lê nhất thống chí” của nhóm Ngô gia văn phái, hình ảnh của Nguyễn Huệ được mô tả rất đầy đủ. Chúng ta càng đọc, càng ngưỡng mộ tài năng phi thường của anh hùng áo vải Tây Sơn.
Hình ảnh của Nguyễn Huệ được mô tả qua lời của một cung nhân trong triều vua. Mặc dù gọi Nguyễn Huệ là “giặc', nhưng cung nhân cũng không thể giấu được sự kính trọng của mình trước tài năng của Nguyễn Huệ. Đoạn lời của cung nhân này là minh chứng rõ ràng cho tài năng của Nguyễn Huệ:
Ngay cả nhóm Ngô gia văn phái, người tuân theo quan điểm “chính thống”, vẫn phải ca ngợi Nguyễn Huệ một cách trung thực, khách quan. Trong tác phẩm của họ, bằng cách mô tả trực tiếp cuộc hành quân nhanh chóng, tác giả đã thể hiện tài năng quân sự xuất chúng của Nguyễn Huệ.
Khi quân Thanh xâm lược, Nguyễn Huệ đã sẵn sàng xuất quân ngay lập tức. Tuy nhiên, ông biết lắng nghe ý kiến của mọi người, đóng đàn tại núi Bân tế để cầu nguyện và lên ngôi hoàng đế với niên hiệu Quang Trung. Sau khi lễ kết thúc, Nguyễn Huệ mới ra lệnh xuất quân. Hành động này cho thấy tài năng lãnh đạo và sự tôn trọng ý kiến của người khác của Nguyễn Huệ. Điều này cũng cho thấy sự thông minh và tài năng lãnh đạo của ông. Việc Nguyễn Huệ lên đường vào Thăng Long vào dịp Tết Nguyên đán cũng chứng tỏ sự nhạy bén của ông. Bởi vì đó là thời điểm ít người đề phòng, dễ bất ngờ nhất. Nguyễn Huệ hiểu rõ tinh thần mạnh mẽ, ông không chỉ là một chỉ huy xuất sắc mà còn là một nhà hùng biện. Trong bài diễn thuyết của mình, ông đã khuyến khích tinh thần yêu nước, căm thù kẻ thù, truyền thống chống lại sự xâm lược ngoại bang cho các tướng sĩ: “Quân Thanh đang xâm lược đất nước của chúng ta, tại Thăng Long các ngươi đã biết chưa? ... Người phương Bắc không phải là dòng họ của chúng ta, họ có tư tưởng khác. Từ thời nhà Hán đến nay, chúng đã lấy cắp nước ta, giết hại dân ta, cướp tài sản của chúng ta, không ai chịu nổi. Đời Hán có Trưng Nữ Vương, đời Tống có Đinh Tiên Hoàng, Lê Đại Hành, đời Nguyên có Trần Hưng Đạo, đời Minh có Lê Thái Tổ, họ không thể ngồi yên nhìn chúng phá hại nên đã nhận lời của dân và tổ chức quân đội để đánh thắng chúng và đuổi chúng về phương Bắc”. Lời nói của Quang Trung đã có sức thuyết phục không kém “Hịch tướng sĩ” của Trần Quốc Tuấn. Một điều mà các tác giả “Hoàng Lê nhất thống chí” hết sức khâm phục Nguyễn Huệ là tài dùng người. Một ví dụ rõ ràng là việc ông chọn Ngô Thời Nhậm làm việc với các tướng Sở và Lân. Dự đoán của Nguyễn Huệ là chính xác. Ngô Thời Nhậm đã phát huy vai trò của mình rất tốt, “Biết nín nhịn để tránh mũi nhọn', 'bên trong thì kích thích lòng quân, bên ngoài thì làm cho giặc kiêu căng'... Nguyễn Huệ còn dự đoán chính xác những sự kiện sắp xảy ra. Ông là một người tự tin: “Lần này ta ra, thân hành cầm quân, phương lược tiến đánh đã có tính sẵn, chẳng qua mười ngày có thể đuổi được người Thanh. Nhưng ông cũng luôn luôn đề phòng hậu hoạ: 'Quân Thanh thua trận ắt lấy làm thẹn mà lo mưu báo thù. Như thế việc binh đao không bao giờ dứt'. Và ông đã dự định chọn người “khéo lời lẽ” để “dẹp việc binh dao” đó cũng là Ngô Thời Nhậm. Thông qua những hành động và lời nói của vua Quang Trung, chúng ta có thể thấy rằng ông không chỉ nhìn xa trông rộng mà còn tận tụy với dân. Ông không muốn dân phải chịu cảnh binh đao, máu chảy. Việc ông cung cấp ván và rơm để bảo vệ quân sĩ khỏi bị tấn công của quân Thanh là một minh chứng rõ ràng cho tinh thần nhân văn của Nguyễn Huệ.
Trong trích đoạn về sự kiện Quang Trung đánh tan quân Thanh trong cuốn “Hoàng Lê nhất thống chí” của nhóm văn học Ngô, diễn biến được mô tả sống động. Điều này giúp độc giả hình dung rõ hơn về nhân vật anh hùng với tấm lòng yêu nước. Quang Trung không chỉ là một thiên tài quân sự, mà còn là một lãnh tụ nhận thức sâu sắc về tình yêu dân tộc. Ông là biểu tượng đối lập với những vị vua kém cỏi, bán nước. Tình cảm kính trọng và yêu quý dành cho Quang Trung vẫn mãi không phai.