Lượm là một trong những anh hùng liên lạc trẻ tuổi trong cuộc đấu tranh chống Pháp, cậu bé gan dạ khi vượt qua gian khó để giao thư kháng chiến trong đêm ngày.
Hôm nay, Mytour sẽ giới thiệu dàn ý và một số bài văn mẫu lớp 6: Hình dung cuộc gặp gỡ với chú bé Lượm trong một chuyến đi liên lạc. Đây là tài liệu hữu ích để củng cố kiến thức về Ngữ văn lớp 6. Mời các bạn tham khảo tài liệu này.
Dàn ý tưởng tượng cuộc gặp gỡ với chú bé Lượm
I. Khởi đầu:
- Giới thiệu hoàn cảnh của cuộc gặp gỡ: Trong một giấc mơ.
II. Nội dung chính:
- Tôi đang vui đùa cùng các bạn trên cánh đồng chơi diều.
- Bất ngờ gặp một cậu bé lạ: Trang phục và dáng vẻ khác biệt so với những đứa trẻ khác.
- Các bạn cùng em bắt đầu nói chuyện với chú bé.
- Em rất ngạc nhiên khi nhận ra đang gặp chú bé Lượm như trong bài thơ.
- Lượm chỉ nói vài lời rồi tiếp tục đi làm công việc liên lạc của mình.
- Em chứng kiến cảnh Lượm bị bắn trúng bởi đạn của đối phương, em cố gắng lao tới nhưng không thể chạm được đến.
III. Kết thúc:
Tôi tỉnh dậy và suy ngẫm về giấc mơ kỳ lạ đó.
Tưởng tượng cuộc gặp gỡ với chú bé Lượm - Mẫu 1
Hôm nay sau khi cô giáo dạy văn kể về chú bé Lượm trong một bài thơ, hình ảnh chú bé luôn hiện trong tâm trí tôi suốt buổi học. Vào buổi trưa đó, khi đang trên đường trở về từ trường qua cánh đồng làng, tôi đã tình cờ gặp được Lượm.
Cánh đồng làng đang trong mùa đua nhau nở hoa, nhưng mọi ruộng đất đều gãy rạp thành từng mảnh, bao phủ bởi những vết cháy đen. Con đường quốc lộ thì xơ xác, đầy những ổ gà, trông rất bi thương. Ngoài ra, từ xa lại thỉnh thoảng vọng lên tiếng súng đạn vang vọng. Tôi nhìn thấy một cậu bé cùng tuổi tôi, rất đáng yêu và hồn nhiên, đầu đội mũ bảo hiểm. Nhìn thấy cậu bạn này, tôi bình tĩnh lại rồi hỏi:
– Xin chào! Bạn là ai vậy? Và đây là đâu nhỉ?
Nụ cười tươi rạng rỡ trên môi của người bạn mới:
– Bạn không biết đứng ở đâu ư? Bạn đang đứng trên mảnh đất bom đạn: Thừa Thiên Huế. Còn tôi, tên là Lượm.
– Bạn thấy tôi giống chú bé Lượm trong bài thơ mà bạn đã học à?
– Ừ, đúng vậy đấy. Chắc gia đình bạn đã sơ tán, bạn bị lạc đường rồi đấy. Nhìn thấy cái cây cổ thụ xa xa không? Bạn nên đi đến đó và hỏi chú cảnh vệ. Tôi phải đi ngay bây giờ, tôi đang vội lắm!
Lượm vội bước đi nhưng tôi vẫn nắm chặt tay bạn mới quen vừa đáng yêu vừa tò mò (sao lại không tản cư như mình?) nên vẫn níu lại áo bạn:
– Chờ chút! Bạn đi vội vậy?
– Mình là một trong những chiến sĩ liên lạc của Việt Minh! – Bạn trả lời mặt nghệch ngọc. Lúc nói điều này, bạn còn nở nụ cười rất tươi! – Mình chỉ đi làm việc như mọi ngày thôi, đưa thư đến cho các cơ quan trong tỉnh, trong huyện…
Tôi ngạc nhiên và rất ngưỡng mộ tài năng của bạn, một đứa trẻ nhỏ nhưng lại làm những công việc lớn như vậy, tôi hỏi:
– Vậy… vậy bạn có sợ không?
– Ư… Sợ chứ, ai mà không sợ được. Tớ mấy lần bị đạn rơi trúng nhưng không hề chết. Có lần bị thương rất nặng, nằm mấy ngày liền. Nhưng khi nghĩ đến đất nước đang trong chiến tranh, mọi người đều cần phải đóng góp sức lực cho Tổ quốc. Tôi không còn sợ nữa khi nhớ đến sự hy sinh của các chiến sĩ và lòng kiên cường của dân tộc. Ngoài ra, ở nhà nghe tin tức này kia của chiến trường, lòng không yên, chỉ muốn góp sức cùng mọi người. Làm công việc liên lạc, đi đến đồn Mang Cá với các anh chị là một niềm vui lớn! Thôi chào bạn nhé! Mình phải đi đây!
Tôi ngước nhìn thấy bóng dáng Lượm nhẹ nhàng trên con đường đầy vết thương. Cậu ấy đang hàn gắn những vết thương cho những con đường ấy! Tin tức của chúng tôi không bị gián đoạn bởi bom đạn. Từ xa, tôi chỉ thấy một hình bóng nhỏ nhắn nhưng nhanh nhẹn, chiếc mũ ca lô nhún nhảy theo nhịp điệu của Lượm; chiếc mũ vẫn nổi bật giữa những bãi lúa. Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng rải đủng đỉnh con đường Lượm đi…
Bóng dáng của Lượm vẫn thấp thoáng, bỗng nổ tiếng súng! Đoàng! Đoàng! Đoàng! Tôi giật mình, mắt ngạc nhiên nhìn thấy những tia máu ấm bắn tung lên và Lượm chìm vào đồng lúa… mảnh đạn đã cướp đi tính mạng của Lượm, người đã hy sinh dũng cảm.
Cuộc gặp gỡ của tôi với Lượm rất ngắn ngủi, nhưng tôi được chứng kiến sự yêu đời, sự kiên cường và lòng dũng cảm của một chàng thiếu niên đối diện với bom đạn của địch. Cuộc gặp gỡ với Lượm giúp tôi thấu hiểu rõ hơn những tổn thất trong chiến tranh mà cha ông chúng ta đã phải trải qua. Tôi nhận ra mình cần phải nỗ lực học tập để xây dựng đất nước ngày càng tốt đẹp.
Tưởng tượng cuộc gặp gỡ với chú bé Lượm - Mẫu 2
'Bỗng chợt lóe đỏ một tia sáng,
Thôi rồi, Lượm ơi!
Chú bạn nhỏ của tôi,
Một dòng máu kiên cường!'
Giọng đọc của giáo viên sáng nay vẫn vang vọng trong tai tôi, đưa tôi chìm vào giấc mộng...
Tôi đứng giữa cánh đồng cùng đám trẻ con gần nhà của bà ngoại. Trên tay chúng tôi là những chiếc diều với hình thù ngộ nghĩnh. Đang là buổi sáng. Bầu trời hôm nay không xanh trong như mấy ngày trước mà có chút sắc trắng của những đám mây bồng bềnh. Ánh nắng rải đều khắp cánh đồng. Màu nắng với màu lúa chín hòa quyện tạo nên gam màu vàng rực rỡ của mùa. Đang mải chạy theo những cánh diều trên con đường nhỏ hẹp ven ruộng, tôi bỗng nhìn thấy một cậu bé chạy nhí nhố trên đường, đi ngược hướng với chúng tôi. Cậu bé không đi thả diều như chúng tôi. Tôi cũng không thấy cậu giống với những đứa trẻ khác. Cậu ấy mặc một bộ quần áo giống như các chiến sĩ vệ quốc mà tôi từng thấy trong tranh ảnh, đội chiếc mũ ca lô hơi nghiêng về một bên. Khi tiếp cận gần hơn, tôi mới để ý vẻ mặt tươi tắn, hồn nhiên của người bạn đặc biệt này. Một đứa trong nhóm tôi hỏi:
- Cậu đang đi đâu vậy?
Cậu bạn dừng lại và trả lời:
- Tớ đi làm việc. Còn các bạn thì sao?
Tôi nói:
- Thế này mà còn hỏi? Bọn mình đang chơi thả diều.
Chú bé nghĩ ngợi một lúc rồi tươi cười:
- Thật vui phải không?
- Tớ cảm thấy quen lắm! - Tôi nói ngay khi trong đầu mình nhớ ra đã từng gặp người này ở đâu đó.
- Tớ là Lượm. Thường tôi luôn đi qua cánh đồng này.
'Lượm? Chính chú bé Lượm mà tôi đã học trên lớp à? Thật kỳ diệu!' - Tôi ngạc nhiên nghĩ trong lòng.
- Chào các bạn! Chơi vui nhé! Tớ phải đi đây! - Cậu bạn vẫy tay chào tạm biệt chúng tôi.
Tôi theo dõi bóng dáng của Lượm. Đúng là chính Lượm! Đôi chân của cậu nhảy nhót vui tươi trên đường. Chiếc mũ ca lô của Lượm bị che khuất sau đám lúa vàng. Tôi tiếp tục nhìn theo. Bỗng trên bầu trời xanh ngắt, những chiếc máy bay khổng lồ bất ngờ xuất hiện. Như đoán trước chuyện gì sắp xảy ra, tôi chạy về phía Lượm, gọi lên nhưng cậu không dừng lại. Từ trên cao, máy bay thả bom xuống cánh đồng. Tiếng nổ dữ dội vang lên. Chiếc mũ ca lô tinh nghịch của Lượm biến mất. Tôi chỉ thấy cậu nằm trên cánh đồng. Máu chảy nhè nhẹ trên những lá lúa vàng. Dù vậy, khuôn mặt cậu vẫn rạng rỡ. Tôi chạy với tốc độ cao để đến bên cậu. Nhưng dù chạy mãi, tôi không thể tới.
'Ai mua bánh khúc đi...' - Tiếng rao lớn dưới lòng đường làm tôi bừng tỉnh. Dưới ánh đèn mờ, tôi nhìn vào đồng hồ. Đã 11 giờ đêm! Tôi mới nhận ra mình vừa mơ thôi. Một giấc mơ đầy diệu kỳ! Một cuộc gặp gỡ thoáng qua nhưng ấn tượng sâu sắc. Hình ảnh của Lượm từ bài giảng của cô thật sự ấn tượng với tôi.
Tưởng tượng một cuộc gặp gỡ với chú bé Lượm - Mẫu 3
Chiều hôm qua, lớp tôi có buổi ngoại khóa môn Lịch sử. Cô giáo chiếu cho chúng tôi xem một cuốn băng về các trận đánh chống giặc ngoại xâm ở Việt Nam. Lần đầu tiên tôi được thấy những hình ảnh thực sự về cuộc chiến cứu nước của chúng ta. Tôi rất xúc động trước sự hy sinh dũng cảm của những bạn nhỏ như Lượm và Lê Văn Tám…
Về tối, tôi vẫn mãi ôm ấp những hình ảnh ban chiều đó. Không thể tập trung học. Mệt mỏi, tôi ngã xuống bàn học.
Bạn ơi! Bạn ơi!
Tôi đột nhiên quay lại, không biết đây là đâu, môi trường trở nên hoang tàn, đổ nát. Sao lại nghe những tiếng súng nổ lạ lùng như vậy? Nhìn xung quanh, cả cánh đồng, những ruộng lúa xanh tốt đang bị gì đó đốt cháy. Đường quốc lộ rỗng rãi với những hầm hố sâu, ổ gà. Chưa kịp ngạc nhiên, tôi thấy cậu bé kia đứng trước mặt tôi. Người ta đoán cậu ta có lẽ bằng tuổi tôi, tôi liền hỏi.
Bạn là ai? Bạn biết tôi đang ở đâu không?
Tôi là Lượm, bạn đứng ở quê tôi Thừa Thiên Huế đấy.
À! Tôi nhớ rồi, bạn Lượm, thiếu niên anh hùng trong bài thơ của Tố Hữu đấy!
Thế bạn là ai mà đứng ngơ ngác ở đây? Lượm hỏi.
Tôi là Cường.
Chắc gia đình bạn đang di cư, bạn bị lạc đường. Đây là cách giải quyết nhé! Hỏi ông cảnh vệ kia. Chỉ cần hỏi, ông ấy sẽ chỉ đường cho bạn, trong khi bạn đang vội vã.
Bây giờ bạn đi đâu vậy? Tôi thấy tò mò. Mình chỉ đi làm như mọi ngày, đưa thư từ nhà lên tỉnh và nhận công văn của tỉnh để mang về cho mọi người trong làng, xã.
Có sợ không?
Dĩ nhiên là sợ! Nhưng khi đất nước đang trong chiến tranh, mọi người đều cần đóng góp cho tổ quốc. Mọi người đều có ước mơ, nhưng để biến ước mơ thành hiện thực, trước hết phải đánh đuổi Pháp, Mỹ đi đã. Tạm biệt bạn nhé, tôi phải đi ngay đây.
Trước khi kịp nói lời tạm biệt, Lượm đã ra đi. Nhìn từ xa, tôi chỉ thấy một hình dáng nhỏ nhắn nhưng nhanh nhẹn. Đôi chân của cậu di chuyển nhẹ nhàng như con chim nhảy nhót trên con đường vàng. Từ xa, tiếng huýt sáo trong veo của cậu vẫn còn vang vọng. Đoàng! Đoàng! Đoàng.
Tiếng súng vang lên khiến tôi bật dậy! Tôi ngạc nhiên thấy mình đang ngồi trong lớp học. Ôi! hóa ra chỉ là một giấc mơ, tôi chạy thẳng ra phòng khách và hét lên. Bố mẹ ơi! Con đã gặp Lượm rồi! Con đã gặp bạn Lượm rồi! Cùng tuổi mà sao lại có một anh hùng như thế.
Mọi người trong nhà đều không hiểu chuyện gì nhưng đều tươi cười, không khí vui vẻ lan tỏa khắp căn phòng