
blogradio.vn - Sau bốn năm tại đại học, họ không hề gặp nhau trong cả lớp, chỉ có những buổi offline của nhóm bạn thân. Có lẽ, trưởng thành là kết quả của sự thờ ơ, hờ hững đó chăng?
Sau mấy năm ra trường, vất vả kiếm sống, mối tình phai nhạt, cô nhìn lại bản thân và nhận ra mình không ở đúng vị trí. Ký ức tuổi học trò vẫn ẩn chứa trong tâm trí, bỗng hiện lên, thúc đẩy cô trở về với quê hương, với những điều thân thương nhất.
Mưa to! Nước mưa đập mạnh vào cửa kính theo cơn gió! Mưa xối xả như cơn giận dữ! Tiếng sấm vang vọng! Và một tiếng sét đánh mạnh khiến cô không kịp phản ứng, ôm đầu cúi xuống. Cô kéo tấm rèm màu xám đã phai bạc che đi cảnh mưa ngoài kia. Cơn mưa đó như đánh thức trong cô một điều gì đó đã mất...
Mỗi khi tâm trạng buồn như vậy, cô thường lui vào góc tủ nhỏ. Hôm nay cũng không ngoại lệ. Cô chậm rãi mở cánh tủ, lấy ra mấy cuốn sổ tay. Thời sinh viên của cô đã qua, kỷ niệm học trò lại càng xa xôi. Thời sinh viên không để lại nhiều điều cô nhớ thương. Trừ một đoạn tình cảm nhạt nhòa mà cô chỉ nhớ vì đã từng trải qua. Có lẽ vì sinh viên bây giờ đã trở nên thực tế, thậm chí là thực dụng. Khác biệt khi cuộc sống thực sự là gánh nặng.

Nhưng cuốn sổ cô đang cầm lại là một cuốn kỷ niệm học trò. Cô đã mở nó ra không biết bao nhiêu lần. Cô nhớ hết nội dung, những dòng chia sẻ của bạn bè: hài hước, vô tư, sâu sắc, và cũng có những điều nhẹ nhàng. Mỗi gương mặt xưa hiện lên trong tâm trí theo từng trang giấy được lật. Hậu - đứa bạn nghịch ngợm nhất lớp giờ là một dược sĩ; Ngọc - hiện đang là giáo viên mầm non ở một trường tư thục; Trinh - người bạn đã vật lộn từ cấp hai, nay đã thành vợ và là chủ của một tiệm mua bán xe cũ. Còn cô, sau khi học xong Luật mới nhận ra việc theo đuổi nghề khó khăn. Và sau đó cô chuyển sang nghề viết văn mà không rõ từ bao giờ. Giờ đây, sau bốn năm ra trường, cô vẫn thấy mình lạc lõng giữa nhiều lựa chọn...
Chìm đắm trong những kỷ niệm, cô bỗng nhận ra bàn tay mình đang say mê nhặt một cành hoa phượng đã khô trên trang sổ màu trắng ngà đã vàng. Đó là một bông phượng! Màu đỏ rực sáng đã chuyển sang màu vàng thẫm đậm. Mỗi khi mở đến trang này, cô luôn dừng lại lâu. Bông phượng đã phai màu ấy gợi cho cô nhớ về quá khứ đã xa. Tim cô nhẹ nhàng nhói vì một vết thương đã lành...
Là ngày cuối cùng của tháng Năm khi cô học lớp 12. Thời gian đó, cô và bạn bè vội vàng trong các lớp học thêm, lịch trình đầy đặn. Bố mẹ cô không dám mắng mỏ vì họ thầm cảm thấy đau lòng khi con gái mình vất vả sau mỗi buổi học. Những kỷ niệm đó, khi nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy hỗn loạn, bối rối. Nhưng mỗi khi đến lớp, cô thấy mình lại trở nên sảng khoái trước ánh mắt im lặng của chàng trai cao gầy ngồi cuối lớp. Thực ra, họ hiếm khi trò chuyện với nhau. Có lẽ vì họ rất khác biệt: anh là một chàng trai ít nói, còn cô lại là thành viên của nhóm bạn nghịch ngợm nhất. Và anh luôn ngưỡng mộ sự tự tin, kiêu hãnh của cô. Cô tạo điều kiện cho anh đề nghị một mối quan hệ tình cảm, dù cô không thực sự thích anh. Điều đó là bình thường, đứa con gái nào ở cái tuổi ấy cũng thế. Và còn vô số những điều khác nữa. Thời gian còn lại trên ghế nhà trường như một cuộc đua với thời gian: hãy cố gắng hết mình trong cuộc đua này. Tương lai sẽ rất tươi sáng. Họ của ngày ấy còn nhiều ước mơ hồng.

Cô nhớ, buổi chụp kỷ yếu của lớp diễn ra vào sinh nhật của cô. Cô giấu ngày sinh nên mạng xã hội cũng không biết để chúc mừng, chỉ có nhóm bạn thân lên kế hoạch mua quà cho cô. Vì vậy, cô tham gia chụp kỷ yếu với lớp bình thường như không có gì đặc biệt. Và buổi chụp ảnh của những học sinh lớp 12 thường không thiếu hoa phượng! Sau khi kết thúc buổi chụp với đủ các địa điểm đã chọn, tất cả đều mệt mỏi, người rũ ra trong cái nóng của mùa hè, nhất là các cô gái. Niềm hứng khởi với váy áo, phụ kiện, trang điểm, tóc giờ nhường chỗ cho sự mệt mỏi. Cầm đôi giày cao gót trên tay, chân xỏ trong đôi dép lê, cô đi về phía nhà xe. Có lẽ cô là người cuối cùng đến nhận xe. Cô mệt mỏi, ngáp dài một cách thoải mái không cần che miệng. Bất ngờ, cô giật mình khi thấy bên cạnh xe của mình là hình bóng cao gầy quay lưng lại. Trấn tĩnh, cô hỏi:
- Ông chưa lên xe à?
Người đó quay lại với nụ cười ngượng ngùng và hỏi cô:
- Đau chân à? Không quen thì đừng cố đi.
- Ồi trời ơi, dù không quen nhưng phải cố gắng đi. Cuộc đời học sinh chỉ có một lần chụp kỷ yếu thôi. Mà nhanh lên đi, bọn nó đợi lâu rồi đấy.
Trong khi cô móc dây đeo của ba lô vào xe và nhẹ nhàng đẩy xe ra, người kia cũng làm theo như một máy móc. Khi cô chuẩn bị mở cửa xe thì người ấy gọi tên cô nhẹ nhàng và nhanh chóng trao cho cô cuốn sổ lưu bút. Cô không mở ra mà chỉ nhét vào túi ba lô. Sau đó cả hai phóng đi.
Cuốn sổ lưu bút đó chứa đựng những dòng tin nhắn từ bạn bè trong lớp. Riêng người đó chỉ viết một đóa hoa phượng và ký tên. Cô chỉ cảm thấy có gì đó đặc biệt hơn so với những người khác. Nhưng cô không có thời gian để tìm hiểu hơn về đóa hoa ấy, mọi thứ đều hối hả trước kỳ thi sắp tới. Cảm xúc sau buổi chụp kỷ yếu và lễ tri ân nhanh chóng nhường chỗ cho những lo toan, suy nghĩ, và cân nhắc về tương lai.
Sau khi kỳ thi nhanh chóng kết thúc, họ lại bắt đầu cuộc hành trình mới: vào đại học. Cô cũng bắt đầu tham gia vào cuộc sống mới đó. Sự quan tâm từ mẹ, sự nghiêm túc từ bố khiến cô chú ý hơn đến mọi thứ xung quanh. Cô hiểu rằng con đường của mình đã mở ra. Và trong ánh nhìn của bố, trong những món đồ mẹ chuẩn bị là niềm hy vọng...
Những chú chim đã bay vào bầu trời. Bạn bè từ lớp mười hai giờ ít gặp nhau, dường như cá tính của mỗi người mới thể hiện rõ ràng hơn. Nhưng trên hết, sự thờ ơ, lạnh lùng, và xa lánh lẫn nhau chiếm ưu thế. Sau bốn năm đại học, họ chẳng hề có cơ hội gặp nhau cả lớp, chỉ là những buổi offline của nhóm bạn thân. Có lẽ, trưởng thành chính là hậu quả của sự thờ ơ, lạnh nhạt đó phải không?

Một lần, khi ngồi trong quán cà phê ở bên Hồ Tây cùng với bạn nhỏ và nghe nó nhắc lại về quá khứ, cô bỗng cảm thấy xao xuyến khi nó nói:
- Ôi, mày biết không, ông Kiên lớp mình bị tâm thần đấy. Dạo này thấy bảo về quê rồi. Mà cứ lang thang khắp nơi, mẹ ông ấy phải đi theo suốt đấy. Thật là khổ không biết!
- À thế à? Sao không điều trị ở bệnh viện nhỉ?
- Gia đình nó đi xem bói, thầy bảo ma đã làm nên cho về quê. Thật là phí phạm, nó học giỏi mà lại bị thế. Có phải do nó học nhiều quá nên đầu óc mới bị như vậy không?
Cô không nói gì, chỉ lắc đầu rồi rủ bạn về. Trên đường về, cô phóng xe thật nhanh. Vào nhà, cô vội vã cởi giày ra khỏi chân rồi sà vào chiếc tủ nhỏ, mở vội ngăn tủ đã đóng kín từ lâu. Cô cầm cuốn sổ trên đôi tay run run, nặng nề vì một gánh nặng vô hình. Cô chưa bao giờ cảm thấy như vậy. Ngay cả mối tình sinh viên cũng không khiến cô có cảm giác này. Khi mở trang sổ ra, nhìn thấy đóa hoa đã phai màu và chữ ký đơn giản đó, cô bỗng rưng rưng. Ngay cả đứa bạn thân cũng không biết Kiên đã từng đến trường Luật tìm cô. Lúc đó cô đang tay trong tay với người yêu của mình. Sau lần đó, không bao giờ cô nhận được tin nhắn nào từ Kiên. Anh dường như đã biến mất khỏi cuộc sống này. Còn cô cũng không tìm lí do, cô đang cảm thấy hạnh phúc với người bạn trai cùng khoa. Và mọi chuyện dần trở nên nhạt nhòa trong ký ức...
Vậy mà, chiều nay, cơn mưa giông đã rửa sạch đi những gì đọng lại trên tán cây, mái nhà, đường phố và cả ký ức. Một khung cảnh trong trẻo, thăm thẳm hiện ra trước mắt cô. Cô bỗng muốn bỏ lại sau lưng cuộc sống ồn ào ở Hà Nội, trở về với mái nhà xưa kỹ niệm, thân thương, với những người vẫn đang chờ đợi cô, với mảnh đất quê hương khi xa lại trở thành nỗi nhớ vô hạn. Những dòng cảm xúc đó tràn về. Cô từ từ nằm lên chiếc giường nhỏ, cuốn sổ đặt lên ngực. Và giấc ngủ kề cạnh cô một cách nhẹ nhàng.
Hà Nội, tháng 7 năm 2023