blogradio.vn - Sau bốn năm học đại học, họ không hề gặp nhau cả lớp một lần, chỉ có những buổi offline của nhóm bạn thân. Có lẽ, việc trưởng thành là kết quả của sự thờ ơ, hờ hững ấy phải không?
Sau vài năm sau khi tốt nghiệp, vất vả với việc kiếm sống, một mối tình đã phai nhạt, cô nhìn lại bản thân và nhận ra mình không ở đúng vị trí. Những kí ức tuổi học trò vẫn ẩn trong tâm trí bất thình lình lại hiện lên, thúc đẩy cô quay về với quê hương, với những thứ quý báu nhất.
Mưa lớn! Dòng nước tạt mạnh vào cửa kính theo hướng của gió! Mưa xối xả như một biểu hiện của sự giận dữ! Tiếng sấm gầm rú! Và tiếng sét nổ sấm từ trên cao khiến cô bất giác ôm đầu cúi xuống. Cô kéo tấm rèm màu xám đã phai bạc che đi cảnh mưa ở ngoài kia. Cơn mưa ấy dường như đánh thức một điều gì đó trong cô, một thứ mà cô tưởng chừng đã quên...
Mỗi khi tâm trạng chùng xuống như vậy, cô lại rút về góc nhỏ của tủ. Hôm nay cũng không ngoại lệ. Cô chậm rãi mở cánh tủ, lấy ra mấy cuốn sổ tay. Thời sinh viên của cô đã qua, thời học trò càng xa. Thời sinh viên không để lại nhiều điều khiến cô khao khát, nhớ nhung. Ngoại trừ một mối tình không được hoàn hảo mà cô chỉ nhớ vì nó từng tồn tại trong cuộc sống. Có lẽ vì sinh viên bây giờ đã trở nên thực tế, thậm chí là thực dụng. Không thể khác được khi việc kiếm sống thực sự là một gánh nặng.
Nhưng cuốn sổ mà cô đang cầm trên tay lại là một cuốn sổ kỷ niệm tuổi học trò. Cô đã mở nó ra không biết bao lần. Cô đã nhớ hết nội dung những dòng nhắn nhủ, tâm sự của bạn bè trong đó: hài hước, vô tư có, sâu sắc, hời hợt cũng có. Từng khuôn mặt quen thuộc từng lần hiện ra trong tâm trí khi cô lật từng trang giấy. Hậu - đứa bạn nghịch ngợm nhất lớp giờ là một dược sĩ; Ngọc - giờ là một giáo viên mầm non đang giảng dạy ở một trường tư thục; Trinh - đứa bạn đã vượt qua khó khăn từ thời học cấp hai giờ đã lập gia đình và là chủ của một tiệm mua bán xe cũ. Còn cô, tốt nghiệp Luật nhưng lại nhận ra rằng việc theo nghề khó khăn. Và rồi cô chuyển sang viết lách mà không rõ từ bao giờ. Bây giờ, sau bốn năm tốt nghiệp, cô vẫn cảm thấy mơ hồ giữa nhiều lựa chọn...
Rơi vào dĩ vãng, cô bỗng nhận ra bàn tay đang mê đắm làm việc với một nhánh hoa phượng cạn trên trang sổ trắng đã vàng mờ. Đó chính là một đóa phượng! Màu đỏ sặc sỡ đã chuyển dần sang màu vàng đậm. Mỗi khi mở đến trang này, cô luôn dừng lại lâu. Bông phượng đã phai kia đưa cô nhớ về những kỷ niệm đã cũ. Tim cô nhói vì một nỗi đau từ một vết thương đã lành...
Đó là một ngày cuối tháng Năm của năm cô học lớp 12. Thời gian ấy, cô và bạn bè đang dày công trong các trung tâm học thêm, lịch học kín mít. Bố mẹ cô không dám quát thét vì họ thầm xót xa khi con gái họ như mệt mỏi sau mỗi buổi học cuối ngày. Ký ức ấy, giờ đây cô vẫn thấy nao nao bởi một cảm giác bối rối, lẫn lộn. Nhưng mỗi khi đi vào lớp, cô thấy mình tươi trẻ trước ánh mắt yên bình của chàng trai cao gầy ngồi cuối lớp. Thực tế, họ ít nói chuyện với nhau. Có lẽ vì họ khác biệt: anh là một chàng trai ít nói, còn cô là một thành viên của nhóm nghịch ngợm nhất lớp. Và anh luôn ngưỡng mộ sự tự tin, kiêu hãnh của cô. Cô tạo điều kiện cho anh đặt ra một mối quan hệ tình cảm, bởi cô thích được quan tâm. Điều đó là chuyện bình thường, con gái ở tuổi đó đều thế. Và còn rất nhiều chuyện linh tinh khác. Những ngày còn lại dưới trần nhà trường như một thúc đẩy cho họ: hãy cố gắng trong cuộc đua này. Phía trước là tương lai sáng sủa. Những người của thời học sinh còn nhiều ước mơ.
Cô nhớ, buổi chụp ảnh kỷ yếu của lớp diễn ra vào sinh nhật cô. Cô giấu ngày sinh nên trên mạng xã hội không ai biết và chúc mừng, chỉ có nhóm bạn thân thảo luận về việc mua quà tặng cô. Vì vậy, cô tham gia chụp ảnh kỷ yếu với lớp như mọi ngày. Và những buổi chụp ảnh của học sinh lớp mười hai không bao giờ thiếu những cành phượng! Khi kết thúc buổi chụp với tất cả các địa điểm đã chọn, mọi người đều mệt mỏi, mệt mỏi trong cái nóng của ngày hè, đặc biệt là các cô gái. Niềm vui với váy áo, phụ kiện, trang điểm, tóc tai giờ đây nhường chỗ cho sự mệt mỏi rõ ràng. Cầm đôi giày cao gót trên tay, chân xỏ vào đôi dép lê, cô bước về nhà xe. Có lẽ cô là người cuối cùng đến xe. Cô mệt mỏi ngáp một cách thoải mái không cần che miệng. Bất ngờ, cô giật mình khi nhìn thấy người đứng bên cạnh xe của mình là một người cao gầy quay lưng lại. Cô yên tĩnh hỏi:
- Anh chưa lấy xe à?
Người đó quay lại và nở nụ cười rụt rè, hỏi cô:
- Đau chân à? Không quen thì nên nghỉ đi.
- Ồ, không quen thì cũng phải thử. Cả cuộc đời học sinh chỉ có một lần chụp ảnh kỷ yếu thôi. Mà nhanh lên đi, chúng ta đã làm chờ họ quá lâu rồi đấy.
Cô giữa việc móc dây đeo của cái ba lô vào xe, rồi nhẹ nhàng dắt xe ra. Người kia cũng làm như vậy, như một tự động. Khi cô chuẩn bị về, người ấy gọi tên cô và nhanh chóng đưa cuốn sổ lưu bút cho cô. Cô không mở ra, chỉ đơn giản là nhét vào ba lô. Sau đó, cả hai cùng rời khỏi nhà xe.
Cuốn sổ lưu bút đó chứa những lời nhắn của bạn bè trong lớp. Riêng người đó chỉ viết một đóa phượng vĩ găm vào trang và ký tên. Còn cô, cảm thấy có gì đó đặc biệt hơn so với những người khác. Nhưng cô không có thời gian để tìm hiểu thêm về điều đó, mọi thứ đều phải hối hả trước kỳ thi. Cảm xúc sau ngày chụp ảnh kỷ yếu và buổi lễ tốt nghiệp nhanh chóng nhường chỗ cho những suy tính, lo toan về tương lai.
Sau kỳ thi, họ bắt đầu hành trình mới: vào đại học. Cô cũng tham gia vào cuộc hành trình đó. Sự quan tâm của mẹ, sự trầm ngâm của bố đã khiến cô cảm thấy quan trọng hơn. Cô hiểu rằng cuộc đời của mình đã bắt đầu. Và trong ánh mắt của bố, trong những món đồ mẹ gói, là bao nhiêu hy vọng...
Những con chim đã bay lên bầu trời. Bạn bè từ lớp mười hai hiếm khi gặp nhau, dường như cá tính của mỗi người mới thể hiện một cách đầy đủ. Nhưng trên hết, đặc điểm chung là sự thờ ơ, lạnh lùng, xa cách với nhau. Sau bốn năm đại học, họ không gặp nhau một lần trong cả lớp, chỉ là những cuộc offline của nhóm bạn thân. Có lẽ, việc trưởng thành chính là kết quả của sự thờ ơ, lạnh lùng đó phải không?
Một lần, ngồi trong quán cà phê bên Hồ Tây cùng bạn, cô nghe bạn kể về quá khứ, cảm thấy xao xuyến khi bạn nói:
- Biết không, ông Kiên lớp mình bị tâm thần đấy. Dạo này thấy bảo về quê rồi. Mà cứ lang thang khắp nơi, mẹ ông ấy phải đi theo suốt đấy. Khổ thế không biết!
- Thế à? Sao không điều trị ở bệnh viện nhỉ?
- Nhà nó đi xem bói, thầy bảo ma làm nên cho về quê. Phí nhỉ, nó học giỏi mà lại bị thế. Hay do nó học nhiều quá nên đầu óc mới thành ra như thế.
Cô không nói gì, chỉ lắc đầu rồi rủ bạn về. Trên đường về, cô phóng xe thật nhanh. Vào đến phòng, cô hất vội đôi giày ra khỏi chân rồi sà vào chiếc tủ nhỏ, mở vội ngăn tủ bấy lâu đóng kín. Cô cầm cuốn sổ trên đôi tay run run, trĩu xuống vì một sức nặng vô hình. Cô chưa bao giờ như vậy. Cả mối tình sinh viên cũng không khiến cô có cảm giác này. Khi mở trang sổ ra, nhìn đóa hoa đã xỉn màu và chữ ký đơn giản đó, cô bỗng rưng rưng. Ngay cả đến đứa bạn thân cũng không biết Kiên đã từng đến trường Luật tìm cô. Lúc đó cô đang tay trong tay với mối tình của mình. Sau lần đó, không bao giờ cô còn nhận được tin nhắn nào của Kiên. Anh dường như đã bốc hơi khỏi cuộc đời này. Còn cô cũng chẳng mất thời gian tìm lí do, cô đang cảm thấy hạnh phúc với chàng sinh viên cùng khoa. Rồi mọi chuyện cũng nhạt nhòa dần trong ký ức...
Vậy mà, chiều nay, cơn mưa giông đã gột rửa đi những gì tù đọng trên tán cây, mái nhà, đường phố và cả ký ức. Một miền trong trẻo, thăm thẳm hiện ra trước mắt cô. Cô bỗng muốn bỏ lại sau lưng cuộc sống ở Hà thành tấp nập, trở về với mái nhà xưa cũ kĩ, thân thương, với những người vẫn đang ngóng đợi cô, với mảnh đất quê hương khi xa lại trở thành nỗi nhớ vô bờ. Từng đợt sóng nhớ thương đó ập vào tâm trí. Cô từ từ ngả lưng xuống chiếc giường nhỏ, cuốn sổ úp trên ngực. Và giấc ngủ đến với cô thật nhẹ nhàng.
Hà Nội, tháng 7 năm 2023
© Nguyệt Ca - blogradio.vn