Tôi mỉm cười tự nhiên khi gặp Nguyệt, dường như đã quen với điều này. Tôi đã thay đổi, trở nên hóm hỉnh hơn và yêu cô ấy nhiều hơn. Tình cảm ấy lớn dần trong tâm hồn tôi, làm tôi quên đi bóng tối luôn hiện hữu.
Tình yêu đơn phương, ngọt ngào nhưng cũng đắng cay. Nó mọc lên từ bao giờ mà không thể ngăn cản. Nó ôm lấy ta và càng lớn dần thì càng chôn sâu hơn. Nó như một bông hoa sẵn sàng nở bất cứ lúc nào.
Ít ai đủ dũng cảm để thổ lộ tình cảm của mình. Họ chỉ biết ôm ấp và che giấu, với những lý do vô cùng để che đậy trái tim yếu đuối của mình. Cuối cùng, giá phải trả cho sự nhút nhát ấy là tiếc nuối đeo bám suốt đời.
Chiều buông, ánh hoàng hôn nhuộm một sắc hồng trong thành phố. Trên chiếc giường nhỏ, hoa anh thảo nằm vương đầy, trong đó, một khuôn mặt nhỏ xinh chìm trong biển hoa. Mùa thu tới nhưng cái nắng hè vẫn còn đọng lại.
Phòng học ngột ngạt với mùi mồ hôi, mực, và phấn. Cửa sổ mở toang để làn gió hanh nóng đi qua, làm cho lớp học trở nên khó chịu hơn. Mỗi người đều mệt mỏi, ngả đầu lên bàn, nhưng giáo viên vẫn tiếp tục dạy như không có gì xảy ra.
Trước đây, tôi thường nằm dài trên bàn, nhìn ra cửa sổ và tò mò với những điều bên ngoài hơn là việc nghe giảng. Nhưng bây giờ, tôi ngồi thẳng lưng, chăm chú nhìn cô gái ở đầu bàn.
Cô gái đó là Nguyệt, với vẻ đẹp dịu dàng và tươi sáng. Cô luôn chăm chỉ trong học tập và luôn toả ra một nụ cười tươi trên môi.
Tôi và Nguyệt hoàn toàn trái ngược nhau. Tôi là người hướng nội, ít nói và sợ giao tiếp xã hội. Nhưng tôi lại thích cô ấy từ cái nhìn đầu tiên.